Hương vị quả cam của nước giặt quần áo.
Rõ ràng là cái ôm không muốn xa rời nhất, có cảm giác an toàn nhất.
Cái mũi Vân Li đau xót, trước mắt dần dần mơ hồ.
Cô không hiểu tại sao Vân Vĩnh Xương phải độc tài ngang ngược như thế, giáp mặt Phó Chí Tắc cho xem sắc mặt, ngay cả không hề có tôn trọng cơ bản nào.
Cô cũng không hiểu tại sao Phó Chí Tắc nói thẳng chuyện mình tạm nghỉ học như vậy, rõ ràng lừa gạt qua cửa ải là được mà.
Anh nói như vậy, thật giống như hoàn toàn không thèm để ý cái nhìn của Vân Vĩnh Xương.
Thật giống như không quan tâm đến sự phản đối của ông.
Giọng của Phó Chí Tắc khàn khàn: "Li Li......"
"Tính tình ba em không tốt lắm, cũng tương đối bảo thủ, vẫn luôn muốn em ở Tây Phục." Vân Li không định biện mình vì Vân Vĩnh Xương, hít hít cái mũi: "Ba em không nên như này, ông không hiểu anh, quá không lễ độ rồi."
Cô do do dự dự nói: "Thực ra chuyện tạm nghỉ học anh có thể không nói mà......" Không muốn làm anh cảm thấy cô đang chỉ trích anh, Vân Li ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Bởi vì rất nhiều người không hiểu anh, ngay cả em cảm thấy anh rất lợi hại."
Phó Chí Tắc nhìn cô, gật gật đầu.
"Hồi năm lớp 10 em có xem qua một đoạn video về anh, là khi anh tham gia thi đấu lấy thưởng.
Sau khi thi đại học em còn đặc biệt chạy đến tây khoa đại tìm anh." Nhắc tới chuyện xấu hổ của mình, Vân Li cũng hơi xấu hổ, "Nhưng em không gặp được anh."
Rõ ràng là thiếu niên phong nhã hào hoa nhất.
Cô chống đỡ vượt qua thời kì cao trung gian nan, cũng từng là ước mơ tương lai tha thiết của cô.
"Anh chờ một chút." Tâm tình Vân Li tốt hơn nhiều, tìm máy tính, phát đoạn video cất chứa bấy lâu nay.
Sau khi bọn họ gặp lại, cô đã xem đi xem lại đoạn video này nhiều lần.
Đoạn video được quay cách đây nhiều năm, độ phân giải cũng không cao, cũng không khó để phân biệt đồng đội cũ.
Phó Chí Tắc nhìn những bức ảnh này, nháy mắt quay ngược thời gian.
Anh về tới cái bục giảng kia, đám đông dưới đài kích động, tiếng người ồn ào, ánh đèn chói mắt, đảo mắt cái những hình ảnh này bị cắt thành mảnh nhỏ.
Anh thấy người kia từ sau ôm lấy người của anh, bỗng dưng nhắm mắt lại.
"Không cần nhìn."
Vân Li ngẩn ra, tắt video.
Cô cảm thấy anh có thể đang có tâm trạng không tốt là bởi vì Vĩnh Xương phản đối.
Cô vô thố nói: "Em sùng bái anh được một thời gian dài rồi, lúc ấy đem ảnh chụp của anh treo ở trên tường, mỗi ngày cũng dựa vào đó làm bài tập......"
Cô khăng khăng mà muốn nói cho anh, bọn họ rất sớm liền có sâu xa.
Cô bảy năm trước có ngưỡng mộ với anh, bảy năm sau thích anh.
Cô không muốn hai người thật vất vả ở bên nhau, ngay cả bởi vì Vân Vĩnh Xương phản đối mà tách ra.
Phó Chí Tắc rụt hàm, bộ dáng không bị xúc động, thất thần mà nghe cô nói việc này.
Anh tựa như hoàn toàn không để bụng.
Anh sẽ không bởi vì cô bảy năm trước sùng bái anh mà xúc động.
Tựa như nhân tài không thích cô sẽ có biểu hiện.
Vân Li không có hứng thú nói chuyện, một lúc lâu, cô nói: "Chúng ta về Giang Nam Uyển đi."
Hai người một đường không nói chuyện.
Kìm nén lâu ngày sinh ra phẫn nộ, sau khi đến Giang Nam Uyển, rất có mục, Vân Li đi đến phòng anh, cầm lấy cuốn album kia tiếp tục lật.
Vẫn luôn lật đến bức ảnh cuối cùng.
Cô cũng chưa xem một chút nào.
Anh thông minh như vậy, anh luôn khống chế tất cả, anh biết rõ mình muốn gì, Vân Li vô lực mà nắm lòng bàn tay, nhẹ giọng hỏi: "Anh không định nói gì đó với em sao?"
Phó Chí Tắc nghiêng đầu hỏi cô: "Nói cái gì?"
"......"
Phó Chí Tắc không hề cảm xúc: "Em muốn anh quay lại trường học, biến về bộ dáng trước kia sao?"
Quả thật, Vân Li thực sự muốn anh quay lại trường.
Cô không muốn anh sa vào bóng tối vô biên, đã từng là ánh sáng rực rỡ nay trở nên đen tối vô cùng.
Nhưng rõ ràng đó không phải là điều cô muốn hỏi lúc này.
Vân Li ngữ khí cứng đờ: "Đúng vậy."
Phó Chí Tắc khoanh tay, dựa vào vách tường lặng im mà nhìn cô.
Hồi lâu, anh không tỏ ý kiến, chỉ là nhàn nhạt nói: "Anh biết rồi."
Loại ngữ khí với ánh mắt này vẫn giống như lần đầu bọn họ gặp mặt, tràn ngập xa cách.
Vân Li đợi lời tiếp theo của anh, chờ anh nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh luôn dựa vào tường, không đến gần cũng không có ý định nói gì.
Quả bom hẹn giờ bị chôn vùi phát nổ.
Cảm giác bất lực của Vân Li càng ngày càng mạnh, sự ngăn cách của hai người dường như không bao giờ xóa bỏ.
Tại sao cô luôn bị anh ngăn cách bên ngoài, nhiều lần nỗ lực như vậy cũng không thể đi vào nội tâm anh, phảng phất như cô có cũng được mà không có cũng được.
Đam Mỹ Sắc
Anh không cần cô đến tham gia với chia sẻ.
Cô không cảm nhận được anh coi trọng mối quan hệ của hai người họ.
Vân Li dùng sức khép album lại, đột nhiên thả lại vị trí ban đầu.
Cô chưa bao giờ biết mình sẽ thô lỗ như vậy trước mặt Phó Chí Tắc, không chút ướt át bẩn thỉu nào, cô hồng con mắt đi ra ngoài.
Phó Chí Tắc nắm lấy cổ tay cô.
Vân Li đang nổi nóng, không nói chuyện, trực tiếp bẻ tay anh ra.
Sau khi trở về phòng, Vân Li mất một lúc lâu để bình tĩnh lại.
Cô khổ sở mà ngồi ở mép giường, nhìn về phía cửa phòng mình.
......
Tiếng nước ngừng, sương mờ hầm hập trong phòng tắm, Phó Chí Tắc lấy khăn lông để lên tóc, bọt nước nhỏ giọt, anh lau tóc rất chậm.
Vân Li đã ngủ.
Anh bắt taxi đến một quán bar gần đó, Từ Thanh Tống đã đợi ở đó một lúc, nhìn thấy anh thì cười nhạo: "Sao không mang Vân Li theo."
Từ khi Phó Chí Tắc yêu đương, Từ Thanh Tống đã không nhớ rõ gọi anh đi ra ngoài chơi bao nhiêu lần mà không thành công.
Phó Chí Tắc không hé răng, cởi áo khoác màu đen của mình để một bên, trên người còn sót lại sơ mi trắng, tay áo xắn đến một nửa.
Từ Thanh Tống giương mắt: "Cãi nhau?"
Thấy anh không nói lời nào, trong đầu Từ Thanh Tống cố gắng tái hiện cảnh hai cái đầu gỗ cãi nhau, không khỏi nói: "Thật là khó có thể tưởng tượng nổi."
"......"
Phó Chí Tắc rũ mắt nhìn ly rượu Whiskey, liền uống lên mấy ly lại không nói lời nào.
Sau khi anh đến EAW, Từ Thanh Tống mới tiếp xúc anh nhiều một chút, chuyện tạm nghỉ học anh ta cũng biết, ít nhiều gì có nghe người khác nói tính cách anh thay đổi rất nhiều.
Trong ấn tượng, Phó Chí Tắc hoàn toàn không thèm để ý cái nhìn của người khác đối với anh.
Tựa hồ sống như thế nào là chuyện của mình.
Người bên cạnh nhìn chằm chằm ly rượu trống không, ngữ khí chua xót: "Trước kia tôi, tương đối tốt."
"Cô ấy thích cũng là tôi của trước đây."
Dựa vào hai câu này Từ Thanh Tống đã có thể đoán được đại khái.
Từ Thanh Tống không thân với Vân Li, chỉ là cảm thấy, loại chuyện này cũng là rất bình thường.
Hễ nhìn thấy anh phong nhã hào hoa, chỉ biết cảm thấy mâu thuẫn với cái bóng của thời điểm này.
Từ Thanh Tống trầm mặc một hồi: "Cậu của hiện tại là cảm thấy thất vọng sao?"
"......"
"Chưa nói tới thất vọng, chỉ là cảm thấy có lỗi với cô ấy." Phó Chí Tắc tự giễu nói, quơ quơ ly rượu: "Không phải là người cô ấy thích."
Phó Chí Tắc không phải không nghĩ đến khả năng này.
Rốt cuộc anh của hiện tại, có gì tốt chứ.
......
Vân Li tỉnh lại mới có sáu bảy giờ, cô xoay người xuống giường, xỏ chân vào dép lê.
Là Phó Chí Tắc mua dép lê đôi.
Trong lòng cô giãy giụa chốc lát, đi đến ra ngoài rửa mặt.
Trước đây, mỗi ngày ngủ hi vọng lớn nhất chính là, có thể nhìn thấy Phó Thức Tắc sau khi tỉnh dậy.
Có thể ở trong phòng khách thấy thân ảnh của anh.
Anh sẽ đứng ở cửa bếp, trong tay bưng bữa sáng, hỏi cô: "Tỉnh rồi à?"
Cô vào toilet rửa mặt, nhìn thấy hai tin nhắn của Phó Chí Tắc, được gửi vào khoảng 4 giờ sáng.
【 cơm sáng đặt trong lò vi sóng.
Đun nóng một phút rồi ăn.
】
【 bà ngoại bệnh nặng, anh về bồi giường.
】
Trùng hợp vậy sao?
Theo quan điểm của Vân Li, hai người cãi nhau một trận vào đêm qua, cảm tình tràn ngập nguy cơ.
Cô không thể biết liệu đây có phải là cái cớ để Phó Chí Tắc tránh mặt cô không, cũng không từ truy xét.
Khả năng là vốn dĩ anh không thích cô như vậy, ngày hôm qua nhớ lại bộ dáng Vân Vĩnh Xương tới, khả năng cũng không đặc biệt mạnh gì, dục vọng đi cùng cô đi xuống.
Vết thương vừa lành lại bị xé ra.
Cảm xúc cô sa sút mà chỉnh lò vi sóng đến một phút, một tiếng động vang lên trong căn nhà trống trải.
Trong lòng vắng vẻ, Vân Li ngồi vào bàn ăn, ngơ ngác nhìn bữa sáng.
Trứng gà với bánh mì nướng, còn có một ly sữa bò.
Quen với việc có hai người trong căn phòng này, cô ăn bánh mì nướng, nỗi cô đơn vô bờ bến trào dâng trong lòng.
Không thông báo cho Phó Thức Tắc, Vân Li tự mình bắt taxi trở về Thất Lí Hương Đô.
Thẳng đến khi buổi chiều, cô mới nhớ tới trả lời Phó Chí Tắc: 【 được.
Tự chăm sóc bản thân.
】
Cô trốn tránh tính mà không hề suy nghĩ vấn đề của bọn họ.
Giống như vùi đầu vào, chuyện này sẽ không gay go nữa.
Máy tính còn thu video với âm thanh của máy bay không người lái, Vân Li đã dành vài ngày để cắt nối biên tập, tải thành phẩm lên trạm E.
Phó Chí Tắc sẽ gửi tin nhắn WeChat cho cô, phần lớn là nói rõ những gì xảy ra trong một ngày.
Anh gửi một câu, cô trả lời một câu.
Đôi khi vào