Phó Chí Tắc vòng cô đến trước người mình, Vân Li đến gần áo anh ngửi ngửi.
"Anh đặc biệt chọn hương vị này sao?"
Phó Chí Tắc nghiêng đầu: "Ừ."
Là hương mùi cam.
Vân Li có thể nhớ lại, cô ở Thất Li Hương Đô đều mua nước giặt quần áo có mùi hương này.
Sau này dọn đến Giang Nam Uyển, phát giác anh cũng mua giống vậy.
Cho đến ngày nay, anh còn dùng hương cam.
Thật giống như, mọi thứ vẫn như trước, hoàn toàn chưa từng thay đổi.
Đều đúng tâm ý lẫn nhau.
Vân Li trong lòng nóng lên, không tự giác nói: "Sao anh ngây thơ như vậy chứ."
Phó Chí Tắc nghe xong lời này, cười khẽ, một cái xúc cảm ấm áp kề sát cái trán của cô, anh hỏi: "Bao gồm cả cái này?"
"Ừ." Vân Li tròn mắt nhìn anh, anh cao hơn cô một cái đầu, lúc này dựa nửa người vào thân cây, Vân Li ngẩng đầu liền có thể chạm vào cằm anh.
Vân Li nhìn thẳng vào anh, chậm rãi để sát vào, bộ dáng Phó Chí Tắc hoàn toàn không chống cự, nhìn cô chăm chú.
Thẳng đến khi cánh môi hai người chạm nhẹ một chút.
Cô cong khóe mắt cười: "Chưa tính cái này."
Anh cười theo cô, bỗng nhiên yên tĩnh, cụp mi xuống, vuốt ve gương mặt cô.
Như là ở khẽ vuốt vuốt ve bảo vật quý giá nhất thế gian.
Vân Li nhìn tình ý trong mắt anh, không kìm được mà ướt hốc mắt.
Cả hai đã có lúc nghĩ rằng, đoạn cảm tình này một đi không trở lại.
Khoảnh khắc mất mà tìm lại, không phải bọc lộ mừng rỡ điên trong tưởng tượng, mà là sự rung động với quý trọng từ tận đáy lòng.
Bởi vì đã từng mất đi, biết mất đi sẽ thống khổ, thời điểm bắt giữ lại liền hết sức lo lắng, có lẽ tất cả chỉ là ảo ảnh.
Mang theo lưu luyến cùng ỷ lại, Phó Chí Tắc ôm chặt lấy Vân Li.
Khi thân thể anh khít chặt khi, Vân Li có thể cảm nhận được bụng chạm vào.
Nhớ tới chuyện anh ở bệnh viện, cô nhắm mắt, hơi chút kéo ra khoảng cách hai người, đặt tay lên bụng anh.
"Không đau." Phó Chí Tắc cố gắng làm cô không cảm thấy có lỗi về chuyện đó, "Thật sự, anh không nhớ rõ.",
"Ừ......"
"Trước kia hình như có người nói là phải náo cháo cho anh." Trong lời Phó Chí Tắc nói có một tia bất đắc dĩ, "Nhưng anh cũng chưa ăn qua một lần."
"Những nguyên liệu đó hình như vẫn còn ở Giang Nam Uyển?" Vân Li không dọn những thứ mua khi rời đi, quả thật, cô nghiên cứu toàn bộ kỳ nghỉ, kết quả cũng chưa làm ra một lần nào.
Phó Chí Tắc: "Lần sau cùng nhau về."
Vân Li đã một năm không về Nam Vu, cô ngẩn ra, gật gật đầu.
-
Nằm trên giường,hôm nay Vân Li vẫn cảm thấy như sống trong mộng, cô lấy huy hiệu mặt trăng mà Phó Chí Tắc cho cô, sợ chất liệt kim loại lạnh lẽo, cô lại cảm nhận được hơi nóng của anh.
Vân Li đặt huy hiệu dưới gối.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Vân Li mới vừa tỉnh liền nhận được WeChat của Phó Chí Tắc, anh dậy lúc sáu giờ, gửi tin nhắn cho cô.
Một tin nhắn khác là Vân Dã gửi, cậu muốn về nhà vào buổi sáng.
Khi xe đến gần tòa nhà dạy học, Vân Li liền thấy Doãn Vân Y với Vân Dã, hai người họ đang nói chuyện ở khoảng cách xa, có vẻ không vui lắm.
Nhìn thấy xe tới, Vân Dã trực tiếp lên xe.
Vân Li nhìn Doãn Vân Y vẫn còn ở trên hành lang, cô ấy có vẻ muốn đi theo, nhưng chỉ mím môi xoay người đi.
"......"
Lần trước ai nói mình sẽ không cãi nhau nhỉ?
Càng nhìn vẻ mặt của Vân Dã, Vân Li càng cảm thấy kỳ quái: "Các em làm sao vậy?"
Vân Dã rầu rĩ nói: "Không nói đạo lý."
"Ai?"
Vân Dã không hé răng.
"Rốt cuộc làm sao rồi?"
Vân Dã ngó cô một cái: "Cãi nhau, chị nhìn không ra à?"
Vân Li hiện tại không nói móc tâm tư của cậu, một lúc im lặng, nói nói: "Chị thường mặc kệ chuyện của em."
"Xuống xe đi, đi nói rõ với Doãn Vân Y, các em mất nhiều thời gian để vào một trường đại học như vậy, đừng làm tổn thương nhau." Vân Li dựa vào kinh nghiệm bản thân ân cần dạy bảo, đem mở khóa xe, "Lát nữa chị đến đón em."
Vân Dã không nhúc nhích, Vân Li lại lưu ý đến hắn vẫn luôn không khấu đai an toàn, rõ ràng là không tính toán trực tiếp đi.
"Đi nói rõ đi." Cô đẩy đẩy Vân Dã.
Vân Dã mở cửa xe, chạy theo hướng Doãn Vân Y rời đi.
Nhìn bóng dáng cậu, Vân Li nhớ tới năm rưỡi mình với Phó Chí Tắc xa nhau, quay đầu lái xe đến học viện Kiểm Soát.
Phó Chí Tắc còn vùi đầu sửa luận văn, nghe được tiếng gõ cửa nhẹ, chợt, Lâm Tỉnh Nhiên ngân nga nói: "Sư huynh, tìm anh kìa."
Nhìn thấy Vân Li, Phó Chí Tắc hơi ngạc nhiên, đứng dậy đi ra ngoài.
"Đến đây sa không nói?"
"Chính là đột nhiên muốn gặp anh." Vân Li cũng không thể nói lý do, nhưng nhìn Vân Dã với Doãn Vân Y giận dỗi, liền cảm thấy, mình thật sự rất muốn ở bên Phó Chí Tắc, liền nghe theo trái tim mình tìm anh.
"Bây giờ anh bận sao?" Vân Li hỏi anh, "Nếu anh không bận, anh dẫn em đi dạo nha."
"Bận." Phó Chí Tắc nói đúng sự thật.
Vân Li cảm thấy mình bị từ chối.
Phó Chí Tắc buồn cười mà xoa xoa đầu cô: "Nhưng em càng quan trọng hơn." Anh xoay người về văn phòng,"Anh đi lấy chìa khóa."
Phó Chí Tắc tự nhiên cài mũ bảo hiểm cho cô, Vân Li học theo, cầm mũ bảo hiểm cài cho anh.
Nhìn thấy xe điện trưng bày một bên.
Lúc này cô mới phản ứng lại, hỏi: "Sao anh có hai cái mũ bảo hiểm vậy?"
"Sớm chuẩn bị cho em." Phó Chí Tắc tùy ý nói.
Tất cả cản tượng Vân Li sẽ xuất hiện, Phó Chí Tắc từ lâu đã chuẩn bị những thứ mà hai người họ cần.
Sau khi Vân Li lên xe, còn giữ thói quen ban đầu, cẩn thận cầm cái thanh trên xe.
Sau khi gió tạt vào mặt, còn bay tới giọng của anh: "Tay."
"À." Cô ngoan ngoãn vòng tay qua eo anh, lúc ôm như thế này, cô mới để ý thấy eo của Phó Chí Tắc vẫn mảnh khảnh như vậy, cô không tự giác dùng một chút lực mà ôm chặt lấy anh.
"Chúng ta đến đó đi." Vân Li nhìn thấy sân vận động bên cạnh, "Chỗ này có phải không hoạt động sao?"
Phó Chí Tắc nghĩ về động cơ của cô cô hỏi, như suy tư gì đó mà ừ một tiếng.
Vân Li đã quen với cấu trúc của sân vận động này, vsau khi bước vào sân, cô nhìn lên, phát hiện thấy các khán phòng nhô ra ở các tầng trên, mỗi một chỗ chỉ có mấy vị trí.
Lôi Phó Chí Tắc đến khán phòng, anh ôm ngực dựa tường, dù bận vẫn ung dung hỏi cô: "Sao tới chỗ này?"
"A?" Vân Li sửng sốt, cô cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn tìm chỗ an tĩnh hai người ngồi.
"Tới ngồi đây đi." Trước khi cô ngồi xuống ghế, liền bị Phó Chí Tắc vớt đi, anh ôm eo cô, ghé sát vào cô hỏi: "Em chạy đến chỗ anh, rồi em lại đưa anh đến một nơi không người."
"Lần trước anh cũng đưa em đến nơi hoang tàn vắng vẻ đó thôi." Vân Li đương nhiên mà đáp lại, lâu rồi cô chưa yêu đương, lúc này không phát hiện được bầu không khí quyến rũ.
"Li Li." Phó Chí Tắc đối với cô ngốc này cũng không cảm thấy phong cảnh kết thúc, "Lần trước không phải là bạn trai bạn gái."
Cô ngước mắt, bắt gặp mắt anh, Phó Chí Tắc vuốt ve khóe mắt cô, di chuyển xuống nâng gương mặt cô.
Vân Li cảm nhận được cái tay lạnh lẽo kia, Phó Chí Tắc tiến lại gần hơn, mũi khẽ chạm, cô nhìn cặp con ngươi kia, không tự giác mà đắm chìm vào.
Vài giây, anh nhẹ giọng nói: "Có thể không?"
"......" Vân Li làm sao nhớ được, trước đây anh chưa từng hỏi.
Sau khi yêu đương lần thứ hai, anh lịch sự hỏi một chút, Vân Li hỏi lại: "Nếu em nói không thì sao?"
"À." Trong mắt Phó Chí Tắc mang ý cười, "Anh đây coi