Khi đã đến giờ ăn tối, Phó Chí Tắc với Vân Li hoàn thành kế hoạch luận văn hôm nay, liền gọi xe đến trung tâm mua sắm gần Tây Khoa Đại.
Phó Chí Tắc: "Muốn ăn gì?"
Tiếng người ồn áo trong tiệm thịt nướng nóng hừng hực, mùi thơm bốn phía, Vân Li nhìn chằm chằm nhìn một hồi lâu, nuốt nuốt nước miếng, lại nói nói: "Ăn cháo."
Tìm một quán cháo nổi tiếng, Phó Chí Tắc lấy số, còn phải chờ mười bàn, thấy Vân Li đói xoa xoa bụng, anh hỏi: "Đổi tiệm ha?"
"Không." Nói xong, Vân Li nhéo nhéo thịt trên eo anh: "Về sau nếu anh để bụng đói uống cà phê, chúng ta liền ăn cháo một ngày."
Phó Chí Tắc muốn cho cô ăn cơm tối sớm một chút, chỉ ra sơ hở trong lời nói của cô: "Giữa trưa không có uống."
Cô hiếu thắng nói: "Em đây nói chính là sau này!"
Anh vòng lại lời ngay từ đầu: "Vậy thì tối nay không cần uống cháo nữa."
Vân Li nhìn chằm chằm anh, cảm thấy tối nay anh hơi tranh cãi.
Nói anh hết mức, mặt mày cô buông lỏng, chơi xấu nói: "Em đây muốn ăn cháo cơ."
Giọng nói của cô có chút làm nũng, Phó Chí Tắc cười, kéo cô đến tiệm bánh ngọt bên cạnh, định tìm một chỗ cho cô no bụng trước.
Dư quang thoáng nhìn một bóng người, bước chân anh dừng lại, tầm mắt dừng lại ở trên người Chu Điều cách đó mấy chục mét, anh ta với vài người đồng nghiệp hấp tấp tới tiệm lẩu.
Anh dừng một chút, đi một bước về hướng đó, thấy Chu Điều vào tiệm lẩu, liền lại thu hồi bước chân.
Hẹn Chu Điều ngày mai gặp mặt, Vân Li cũng không nghĩ tới sẽ đụng đối phương ở trung tâm thương mại, cô chú ý động tác của Phó Chí Tắc, trực tiếp lôi anh vào tiệm lẩu.
Tìm vị trí ngồi xuống, Vân Li gọi nồi đôi.
"Anh muốn gặp anh ta không?"
"Ừ." Anh dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Nhưng đã lâu không liên lạc với nhau rồi".
Anh giương mắt nhìn Vân Li, cô nghĩ ngợi gì đó, bỗng nhiên đứng dậy, nói câu "Em đi lấy gia vị".
Vân Li đi đến khu gia vị để đóng gói gia vị, sau khi tìm thấy bàn của Chu Điều, trên bàn đã đầy người, đang trò chuyện sôi nổi.
Cô mỗi tới gần một bước, liền một lần tiến hành xây dựng tâm lý cho mình, thẳng đến khi đụng tầm mắt Chu Điều.
Cô nhanh chóng ném xuống câu "Tổ trưởng, tôi và bạn trai ăn cơm ở chỗ này" liền thoát khỏi hiện trường.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, cô mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Chu Điều liền tìm được cái bàn này.
Vân Li lấy cớ đi toilet, để lại không gian riêng cho hai người họ.
Chu Điều đánh giá Phó Chí Tắc từ đầu tới đuôi mấy lần, như là cảm thấy buồn cười mà che miệng: "Đã nhiều năm cũng chưa thay đổi gì cả, vẫn trắng gầy như vậy"
Khi Phó Chí Tắc mới vừa quen biết bọn họ vẫn là thiếu niên, tứ chi thẳng tắp mảnh khảnh, hơn nữa đã tập cầu lông từ nhỏ, hai chân trắng nõn nhỏ dài, đường cong gân bắp thịt cân xứng.
Trước kia lời lẽ nhàm chán của bọn họ trêu Phó Chí Tắc giống con gái.
Bởi vì bị trêu chọc quá nhiều, Phó Chí Tắc gần như không mặc quần đùi ở bậc đại học, thẳng đến khi thành niên thân thể cơ bản được định hình.
Ánh mắt của Phó Chí Tắc chuyển qua bụng đã mập ra của Chu Điều, chân tay anh ta vẫn bình thường, bởi vì ngồi lâu trong văn phòng nên bụng có chút béo.
"Bao nhiêu cân?" Một từ chọc vào chỗ hiểm.
Chu Điều dương dương mi: "Một trăm sáu, cậu bao nhiêu?"
1 cân ở trung = 0,5968kg
Phó Chí Tắc bình tĩnh nói: "Không nhiều lắm."
"Đừng tới." Chu Điều khẽ đẩy anh một phen, "Ngay cả cơ thể này của cậu, nhiều năm cũng không ăn khỏe mạnh như vậy, cơm để ăn chứ không phải trả tiền."
"Phó Chí Tắc, cậu mẹ nó ba năm không để ý bạn cùng phòng trước kia của cậu." Chu Điều cười như không cười, lập tức ngồi đối diện anh, Phó Chí Tắc im lặng một lúc, nói: "Xin lỗi."
Chu Điều sửng sốt, bị sự nghiêm túc này của anh chọc cười, anh ta vẫy vẫy năm ngón tay, vẻ mặt không để bụng nói: "Được rồi, đừng giống phụ nữ làm kiêu chứ, chúng ta xóa bỏ toàn bộ."
Coi như tất cả mọi thứ đều không xảy ra, cách hai người thân thiết vẫn như trước.
Chu Điều cắn cắn chính mình điện tử yên, hỏi hắn: "Lần trước có người nói với tôi cậu bắt đầu hút thuốc."
"Bỏ rồi, bạn gái không thích."
Phó Chí Tắc liếc về phía cửa, Vân Li còn chưa về.
"Ồ, có gái vừa nãy à, cô ấy sang năm tốt nghiệp tới tổ chúng tôi nhỉ." Chu Điều nhớ lại sơ yếu lý lịch của Vân Li, đột nhiên hỏi nói: "Cô gái đó nhỏ hơn chúng ta 5 tuổi à?"
Phó Chí Tắc: "Ừ."
Chu Điều hít hà một hơi: "Tiểu học muội?"
Phó Chí Tắc liếc mắt nhìn anh: "Ừ."
Chu Điều cười: "Cầm thú."
"......"
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Chu Điều hỏi: "Uống rượu không?"
Nhìn ra Phó Chí Tắc do dự, Chu Điều cười xấu xa nói: "Cậu cũng bị vợ quản nghiêm nhỉ, lúc ấy không phải tôi nói tính tình của cậu sau này chắc chắn sẽ bị bà xã quản chặt đấy."
Phó Chí Tắc bình đạm nói: "Không có."
Thấy anh cúi đầu thao tác di động, Chu Điều hỏi: "Cậu gọi món sao? Gọi rượu trắng." Nghe lời này là không định về bàn mình rồi.
"Không phải." Phó Chí Tắc thuận miệng trả lời, "Hỏi bạn gái có thể uống được không."
"......"
Vốn dĩ Vân Li chán muốn chết đi dạo trong trung tâm mua sắm thì nhận được ba tin nhắn từ Phó Chí Tắc.
【 Chu Điều muốn uống rượu.
】
【 rượu trắng.
】
Qua hai phút, anh lại gửi đi một lời giải thích mình trong sạch.
【 không phải anh muốn uống.
】
Vân Li siết chặt di động, mím chặt môi, uống rượu thì đâu tốt dạ dày, lại còn phải uống rượu trắng, bản năng cô muốn trở về ngăn cản.
Đứng tại chỗ một lúc, tay cô dần dần buông lỏng.
Chu Điều hẳn là một trong số ít bạn bè thân thiết của Phó Chí Tắc.
Đối Phó Chí Tắc mà nói, bởi vì những lý do riêng, đơn phương kết thúc tình bạn ―― anh cảm thấy hổ thẹn.
Trở lại bên cạnh Phó Chí Tắc ngồi xuống, cô thấy Chu Điều đã say rồi, ly rượu của Phó Chí Tắc còn không thèm động vào, Vân Li chủ động nói: "Các anh uống đi, em lái xe, nên không uống."
Nghe vậy, Phó Chí Tắc mới cầm lấy ly chạm vào Chu Điều một chút.
Khi hai người nói chuyện phiếm có chút cà lơ phất phơ, Phó Chí Tắc cũng không trầm mặc như ngày thường ở phòng thí nghiệm, Vân Li ý thức không chen ngang vào, cảm thấy có thứ gì đó trong tay, cô cúi đầu.
Phó Chí Tắc chống cằm nói chuyện với Chu Điều, tay lại nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay cô.
Uống hết nửa chai, Chu Điều trực tiếp gọi một đĩa ớt lớn, đổ vào nồi đôi hai ngăn.
Vân Li đang muốn ngăn cản, Chu Điều tự quen thuộc nói: "Tiểu Li, cô đừng nhìn cậu ta như vậy, cậu ta không thấy cay chút nào đâu.
Trước kia mỗi lần chúng ta đều ăn đến mức mồ hôi đầy đầu miệng sưng đỏ, một mình cậu ta bình tĩnh tiếp tục ăn đấy."
Anh ta cầm chiếc đũa, chậm rãi nói với Vân Li: "Có một lần tôi theo đuổi một cô gái, vốn dĩ có hảo cảm với nhau, người ở hai ký túc xá ăn nồi lẩu cay.
Lúc ấy tôi bị cay đến mức mặt mũi chảy nước mắt, mấu chốt là, gia hỏa này ngồi bên cạnh tôi."
"Còn lâu lâu đưa khăn giấy cho tôi." Chu Điều lại nghĩ một chút, "Ngày thường diện mạo của chúng ta cũng không chênh lệch lớn vậy đâu."
Vân Li nhìn Chu Điều, lại nhìn Phó Chí Tắc, tự nhận tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, không nói chuyện.
"Sau bữa lẩu cay đó, cô gái nhà người ta không bao giờ để ý tôi nữa, nói ta xấu hoắc." Chu Điều vừa nói vừa cười, "Lúc ấy Phó Chí Tắc cư nhiên nói với tôi một câu ―― lời cô ta nói không phải là sự thật sao?"
Phó Chí Tắc không nói gì mà liếc nhìn anh ta một cái.
Vân Li khó có thể tưởng tượng hình ảnh này, cô xấu hổ đáp lời, liền cúi đầu cười nhạt.
"Nhưng mà cậu ta vẫn có lương tâm, ngày hôm sau mang theo mấy anh em ở trường học điên cuồng quét bài post trên diễn