Khi Doãn Vân Y mới vừa chuyển tới trường thực nghiệm trung học cơ sở Tây Phục, vẫn còn là mùa hè.
Cô nhẹ nhàng mang cặp sách, dùng mũ lưỡi trai che nắng.
Doãn Dục Trình đưa cô cửa, nhắc nhở nói: "Khi chào bạn học thì phải gỡ xuống mũ."
"Biết ạ." Cô nhẹ giọng đáp.
Doãn Vân Y theo sự hướng dẫn của giáo viên, quy củ mà khom lưng: "Chào mọi người, tớ là Doãn Vân Y."
Giáo viên chỉ cô vào một chỗ trống.
Cậu con trai bên cạnh có đường nét thanh tú, mái tóc xõa xuống trán, giữa mày trời sinh tự mang theo không kiên nhẫn, xem qua vẻ mặt thì không quá ôn hoà.
"Chào cậu."
Doãn Vân Y có chút khẩn trương mà chào hỏi cậu, đối phương chỉ là nhẹ "À", liền tản mạn quay đầu, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Doãn Vân Y nhìn ảnh phản chiếu của cậu con trai trên cửa sổ, cánh mũi cậu vùi dưới khuỷu tay, con ngươi rũ xuống.
Cô không để ý rằng mình cũng bị phản chiếu trong tấm kính.
Vân Dã có thể nhìn thấy Doãn Vân Y nhìn chằm chằm vào mình.
Thiếu niên đang nằm chậm rãi di chuyển, ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn cô: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Tóc thiếu niên tóc hơi rối, con ngươi thanh triệt, vẻ mặt bướng bỉnh khó thuần.
Doãn Vân Y mở to hai mắt, không sợ bộ dáng bộ dáng không hợp với đạo làm người của cậu: "Tớ là Doãn Vân Y."
Vân Dã: "Vừa rồi có nghe thấy."
Ngụ ý là cô không cần lại lặp lại.
Cậu trai phía sau dùng bút chọc Vân Dã, cười nói: "Vân Dã, mày cũng quá tranh cãi rồi, người ta là kêu mày tự giới thiệu đấy."
Vân Dã "Hở?" thật dài một tiếng, ngữ điệu tăng lên, sau đó không hề cảm xúc mà ồ: "Tôi là Vân Dã."
Ngày đầu tiên cũng không có người chủ động giao tiếp với Doãn Vân Y, cô thử nói chuyện vài lần với bạn cùng bàn Vân Dã của mình, phần lớn đối phương chỉ kết thúc ba chư"A" "Ồ" "Ừ".
Không hiểu sao cậu lại cao lãnh như vậy.
Thậm chí làm cô cảm thấy có chút không quá lễ phép.
Doãn Vân Y hoàn toàn từ bỏ ý định nói chuyện với cậu.
Sau ngày đầu tiên của lớp học, cô cảm thấy có chút nhụt chí khó hiểu, đeo cặp sách đi ra ngoài.
Còn chưa đi hai bước, bên tai cô đã nghe thấy giọng thiếu niên: "Bỏ quên mũ này."
Thiếu niên trực tiếp đi qua bên cạnh cô,đội mũ lên đầu cô.
Doãn Vân Y ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng của cậu biến mất ở cuối hành lang.
Doãn Dục Trình ở cửa chờ cô:"Trường học mới thế nào?"
Doãn Vân Y nghĩ một ngày vô vị này, không biết hình dung như thế nào, há miệng thở dốc: "Khá tốt ạ."
Sau khi về nhà, Doãn Vân Y đang suy nghĩ về việc làm sao để hòa hợp với các bạn cùng lớp.
Bạn học này đặc biệt chỉ Vân Dã.
Sau nửa đêm mất ngủ, Doãn Vân Y cũng không có nghĩ ra phương pháp đặc biệt tốt cả, ngược lại là cái gương mặt đẹp của Vân Dã càng ngày càng rõ ràng trong đầu cô.
Ngày hôm sau, bạn cùng lớp Từ Diêu nói chuyện với cô ở hành lang: "Cậu có biết không bạn cùng bàn của cậu là đại học bá của chúng ta đó, hơn nữa cậu ta rất tàn khốc.
Cậu coi gương mặt kia đi, như thể toàn bộ thế giới thiếu nợ cậu ta không bằng ấy "
Doãn Vân Y đêm qua ngủ không ngon, bật thốt lên hỏi: "Ồ, kia chẳng phải là thiếu nợ sao?"
Lời nói vừa ra, Doãn Vân Y có loại cảm giác tội lỗi vì nói xấu Vân Dã.
Sau khi về vị trí, Doãn Vân Y thấy cái trán của Vân Dã dán vào bàn, động tác kỳ quái này sao ngủ được hay vậy, sau khi ngồi xuống, mới phát hiện Vân Dã lén lút chơi game.
Nội quy trường học không được mang máy chơi game nhỏ đến lớp học.
Doãn Vân Y mở sách bài tập, có lẽ cảm thấy loại hành vi khác xa với học bá trong tưởng tượng của cô rồi, cô nhịn không được nhìn thêm vài cái.
Vân Dã bỗng nhiên ngẩng đầu, trên trán ấn một vết đỏ, hai mắt sáng lấp lánh, nụ cười lộ ra răng nanh: "Cậu muốn chơi không?"
"......"
Đây là Từ Diêu nói —— người tàn khốc à?
Nhìn chằm chằm nụ cười khả ái kia, Doãn Vân Y lễ phép khách khí từ chối: "Không, cám ơn cậu."
Vân Dã không hề uể oải vì bị từ chối, khóe môi cong lên ý cười, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại: "Đừng nói cho giáo viên."
Từ phía Doãn Vân Y nhìn lại, còn có thể thấy loáng thoáng vết đỏ trên trán cậu.
Doãn Vân Y lật sách, có chút thất thần, cảm thấy hành vi của Vân Dã hành vi lớn mật phóng túng phản loạn đạo nghĩa.
Phía sau có một tiếng răn dạy: "Vân Dã ——"
"Em lại chơi game ——"
Chủ nhiệm lớp trực tiếp xách cổ áo Vân Dã, lấy máy chơi game của cậu, Vân Dã tắt máy vào khoảnh khắc cuối cùng.
Vân Dã rất bình tĩnh: "Em không có chơi, máy tắt rồi ạ."
Chủ nhiệm lớp dùng sức gõ vào đầu cậu, Vân Dã ăn đau ôm lấy.
Chủ nhiệm lớp quay sang Doãn Vân Y, đối mặt với học sinh văn tĩnh ngoan ngoãn đúng chuẩn ba tốt trông mắt ông ta, giọng nói của ông ta nhu hòa rất nhiều: "Doãn Vân Y, vừa nãy Vân Dã có phải chơi game không?"
Vân Dã còn bị chủ nhiệm lớp xách cổ áo, ngước mắt nhìn Doãn Vân Y một cái.
Cô nắm tay, bản năng không muốn nói dối, nhưng gặp phải ánh mắt của người cùng bàn ngồi miễn cưỡng có một ngày rưỡi, vẻ mặt Doãn Vân Y có chút khó xử.
Chủ nhiệm lớp khuyên bảo: "Em nói thật là có thể."
Vân Dã nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Chủ nhiệm lớp vốn tưởng rằng Vân Dã ngoan cố chết đến cùng, cậu lại thành thật nói: "Em có chơi."
Xác thật là tiêu rồi.
Doãn Vân Y nhìn Vân Dã bị chủ nhiệm lớp túm ra ngoài, những người khác vui vẻ khi người gặp họa hoặc là vẻ mặt mờ mịt mà xem kịch, cô nhíu mày, thanh âm vẫn nhu hòa: "Thưa thầy, thầy không thể kéo cổ áo cậu ấy ạ."
Doãn Vân Y quyết đoán nói: "Điều này không đúng."
Lớp học im ắng.
Khóe miệng chủ nhiệm lớp giật giật, đang muốn nổi giận, bắt gặp khuôn mặt ngoan ngoãn của Doãn Vân Y, vẫn khống chế tính khí buông lỏng cổ áo Vân Dã.
Chờ đến khi Vân Dã trở về, bàn sau đẩy vai Vân Dã: "Hôm nay mày có cái đầu sắt tốt ha."
Thông thường, những ai bị bắt gặp chơi game đều ngoan ngoãn nhận sai nộp máy.
"Đệt.
Đó là chị của tao, trở về bả giết tao đấy." Vân Dã đau đầu, nhíu mày nói: "Tao muốn mua cái cái giống hệt."
Doãn Vân Y còn tưởng rằng cậu trở về sẽ tự trách mình, siết chặt bút.
Cô không tiếp xúc nhiều với Vân Dã, nhưng cũng không hy vọng ầm ĩ với cậu.
Cô viết cho Vân Dã vài tấm card, cũng chưa đưa ra.
Làm đề, Doãn Vân Y dần dần quên chuyện này, chờ cô lấy lại tinh thần, phát hiện Vân Dã đang đếm tiền lẻ trong cặp.
Doãn Vân Y hỏi: "Cậu muốn mua máy chơi game sao?"
"Ừ." Vân Dã tính lần nữa, Doãn Vân Y chần chờ một lát, nói thẳng: "Dù cậu có tính toán bao nhiêu lần, tiền cũng không tăng lên đâu."
Vân Dã: "......"
Cậu không hé răng, thu lại tiền giấy, nhét vào trong túi.
Doãn Vân Y từ phía sau cầm lấy cặp, lấy mười đồng trong ngăn ra, đưa cho Vân Dã.
Cậu rũ mắt nhìn, không nhận.
Cô có chút mất tự nhiên: "Có phải mười đồng quá ít không......!Ba mẹ tớ không cho tớ tiền tiêu vặt, tớ chỉ có mười đồng này."
Vân Dã im lặng một lúc, nói: "Không ít." Cậu thuận tay lấy cặp của Doãn Vân Y, đem này gấp mười đồng, trả lại vào ngăn cặp.
Lại đặt cái cặp sau lưng cô.
Cậu tùy tay cầm lấy cuốn sách trên bàn cô, mở trang đầu tiên nhìn lướt qua, mới nói: "Doãn Vân Y, cảm ơn."
Hai người ngồi cùng bàn trong nửa học kỳ, ngày thường Vân Dã sẽ không nói chuyện với cô, chỉ thỉnh thoảng mượn thước và tẩy từ cô.
Doãn Vân Y cảm thấy Vân Dã là người phức tạp.
Khi gặp được chuyện vui, cậu sẽ tương đối ồn ào, nở nụ cười đặc trưng.
Thời điểm khác thì quả nhiên như lời Từ Diêu nói, cao lãnh đến làm người ta không dám tiếp cận.
Sau kỳ thi giữa kỳ, Vân Dã hạng hai, Doãn Vân Y hạng tám.
Học sinh khiến thành tích có sự chênh lệch bị phân vào một bàn là quy định trong trường học bất thành văn.
Tan học chủ nhiệm lớp đến chỗ hai người bọn họ, muỗn bọn họ đổi chỗ ngồi.
Vân Dã: "Cô ấy không giỏi toán."
Doãn Vân Y ngây người vài giây, không biết vì sao đối phương đánh giá cô như vậy, bình tĩnh mà dỗi lại nói: "Ngữ văn Vân Dã không giỏi ạ."
Vân Dã lập tức đổi: "Đúng ạ, em kém ngữ văn." Sợ chủ nhiệm lớp không tin, cậu còn bổ sung nói: "Lần này có thể lấy hạng hai là bởi do Doãn Vân Y giúp em học bổ túc ngữ văn, nếu đổi chỗ ngồi thì đi xuống ạ."
Lần đầu tiên đổi chỗ ngồi thất bại.
Sau giờ học hôm đó, Doãn Vân Y rối rắm nửa ngày tại sao Vân Dã cảm thấy cô không giỏi toán, đeo cặp đi theo phía sau cậu hỏi: "Tớ không giỏi toán chỗ nào vậy?"
Vân Dã gãi gãi đầu, sửng sốt: "Ai nói?"
Doãn Vân Y: "Cậu nói."
Cậu mới nhớ tới chuyện này: "Đó là bởi vì ——"
Nhìn đôi con ngươi màu nông ôn nhu trước mặt, giọng của Vân Dã đột nhiên im bặt.
Cậu mở khóa xe đạp, bật đi lên.
Hai cẳng chân tinh tế của thiếu niên đạp hai lần, cậu thảnh thơi cưỡi qua bên cạnh Doãn Vân Y.
Không trung lưu lại giọng cậu: "Đi rồi."
......
Một ngày nọ, uỷ viên vệ sinh sắp xếp Doãn Vân Y với Vân Dã trực nhật cùng nhau.
Con gái phát triển sớm hơn con trai, khi đó Doãn Vân Y cao hơn Vân Dã không ít, chủ động nói: "Tớ sẽ lau bảng đen."
Vân Dã trong tay cầm đồ lau bảng, dừng lại ở bảng đen, nhảy dựng về phía trước, lau được mấy chữ cao nhất.
Sau khi dùng phương thức ấu trĩ này chứng tỏ bản thân, cậu cũng không hề e lệ, trực tiếp đưa cô đồ lau bảng.
Sau khi làm trực nhật xong, trong lớp chỉ còn lại hai người bọn họ, Vân Dã nhanh chóng ném sách vào ba lô, đeo trên vai nhìn cô xua xua tay: "Đi thôi."
Doãn Vân Y hỏi cậu: "Có thể chờ tớ không?"
Lời vừa ra khỏi miệng đáy lòng cô thầm mắng một chút.
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ cự tuyệt, nhưng Vân Dã dừng lại, trực tiếp ngồi vào bàn của cậu, nhàm chán chống tay lên mặt bàn bằng gỗ, đầu hơi ngửa ra sau.
Doãn Vân Y không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc của mình, Vân Dã nhìn bàn của cô, chiếc bút, ghi chú, vở, túi đựng bút sạch sẽ trong suốt có in hình hoa anh đào được sắp xếp gọn gàng.
Tầm mắt cậu chuyển qua trên người Doãn Vân Y, nói: "Trên tóc cậu có dính phấn."
"Ồ." Doãn Vân Y dùng tay phẩy phẩy tóc.
Vân Dã ngáp một cái, tiếp tục nói: "Không phải chỗ đó."
Doãn Vân Y lại phẩy.
Vân Dã nhìn, ngay sau đó, Doãn Vân Y thấy cánh tay cậu chặn ánh sáng, bóng mờ lập tức che khuất mắt.
Doãn Vân Y sững người.
Cái tay kia gần như không đụng tới cô, hất bụi phấn trên tóc cô đi.
Trong lòng cô khẩn trương, nhét loạn đồ đạc, nói: "Tớ dọn xong rồi, chúng ta đi thôi."
"À." Vân Dã uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Doãn Vân Y thoáng nhìn giày thể thao của cậu, bởi vì thường xuyên chơi bóng, mũi giày bị mòn một ít.
Khi sinh nhật của Vân Dã, Doãn Vân Y nói với Doãn Dục Trình là mình muốn mua một đôi giày thể thao làm quà sinh nhật cho bạn cùng bàn.
Doãn Vân Y không biết size của Vân Dã, sau khi nhờ Doãn Dục Trình mua một đôi gần trường học, bỏ biên lai vào, như vậy Vân Dã có thể tự mình đi đổi.
Sau khi tan học, cô vẫn bước ra cửa như thường lệ, khi đi ngang sân bóng rổ, thấy một bóng người quen thuộc.
Vân Dã mang đôi giày bóng rổ mà cô tặng, đập bóng rổ, dừng tại chỗ vài giây, bắt gặp ánh mắt của cô.
Trái bóng bị người bên cạnh lấy đi, cậu mới lấy lại tinh thần.
Vân Dã không nói cho người khác, đôi giày này là Doãn Vân Y tặng.
Trước kia cậu thường mang giày thể thao trực tiếp đến trường, cả ngày đi qua đi lại.
Chỉ có một đôi này, cậu sẽ bỏ vào túi, chờ đến khi đến sân