Ánh sáng buổi chiều vừa lúc, khi Đại Tranh ló đầu khỏi chăn, ánh mặt trời từ cửa sổ không chút kiêng dè chiếu thẳng vào mặt nàng, ánh sáng lấp lánh.
Trời đã không còn lạnh nhưng Đại Tranh vẫn cảm nhận được cái lạnh.
Cơ thể nặng nề, Đại Tranh vuốt lại quần áo, bấm bấm ngón tay, ở trong phòng tính toán.
Tìm vị quý nữ kia làm phiền thì không sao, nhưng kết quả nhất định sẽ phải khuyên Lan Cửu, hắn chỉ muốn làm khó nàng ở Trường An.
Tên Lan Cửu này, hắn có thể dễ dàng đánh gãy ý nghĩ xằng bậy của nàng.
Nếu hắn nói mình vốn không nên tới nơi này.
Vậy thì đi thôi, dù sao Trường An cũng không có chỗ để nàng dung thân.
Tuy rằng nàng luyến tiếc tên tuổi của mình, nàng cũng có tâm hư vinh, cách gọi Đại Cống Sĩ nghe thật thích.
Nhưng nàng chịu không nổi, tranh không nổi, nàng phải đi thôi.
Không sao, Yến triều mênh mông, cũng không phải chỉ có Trường An là nơi để nàng dừng chân.
Nghe nói Tô Hàng cũng không tồi, lộ phí chắc cũng ổn, nhưng mà có khả năng nàng sẽ không thể tự mua đồ mới cho sinh nhật của mình.
Cũng không sao, cái này cũng chưa tính là gì.
Nàng còn có thể tránh sao được đây, hiện tại nàng chỉ có thể cố gắng kiếm tiền vì chính bản thân mình.
Đại Tranh thu dọn hành lý, mấy tháng này, đồ nàng cũng không nhiều hơn bao nhiêu, tay nải chỉ nặng thêm vì chăn đệm mới.
Cố tình lúc này, Đại Tranh lại nghĩ đến Lan Cửu, trong lòng cảm khái vô cùng, nàng vẫn còn nhớ, khi đó vết thương hắn chưa lành, hắn luôn nhìn nàng và nói nàng là người tốt nhất mà hắn từng gặp, con người lương thiện, nàng cứu mạng hắn, hắn nhất định sẽ hồi đáp nàng.
Hắn nói Trường An rất tốt, phong cảnh như họa, tài tử giai nhân, đi Trường An lấy sự thông minh của nàng thì nhất định sẽ không chịu đói.
Ngay lúc đó đầu óc nàng rối bời.
Như thế là sao, những lời đó đều là nói dối sao?Lại cảm thấy buồn, Đại Trách vác túi nải, tìm Triệu Nhị nương.
May mắn, hôm nay không có gặp Nguyễn Uyển Oánh, hai người ở không xa trên tửu lầu, nhìn các nàng từ xa xa trên thuyền hoa, quả thật như lời nàng nói, có mấy người khách lai bị đuổi đi.
“Tranh nương, ngươi đây là?”“Nhị nương, ta tới nói lời từ biệt.
” Đại Tranh tràn một xin lỗi và thở dài nói: “Tuy hơi lưu luyến, nhưng Trường An thật sự không hợp với ta.
Cũng phiền ngươi nói với những người khác, hôm nay ta sẽ rời đi, mấy người kia sẽ không đến đây làm trở ngại các ngươi nữa.
Nhị nương, đa tạ tỷ muội các ngươi đã giúp ta, Đại Tranh ta chưa báo đáp các ngươi mà đã phải rời đi, đường xa núi cao, mong là sau này sẽ gặp lại nhau.
”Triệu Nhị nương sửng sốt, đánh giá trang phục trên người Đại Tranh là thật sự như lời nàng, lại nói:“Ai, ta biết ngươi cũng không biết làm sao, ta cũng không phải một hai phải bắt ngươi tìm nương tử kia nhận lỗi, chỉ là ngươi nói xem, các quý nhân sao có thể hiểu những vất vả của chúng ta, sao sẽ không truy cứu chứ? Nhưng mà, ta biết con người ngươi lương thiện, nương tử kia lâu