Trừ Đại Sách ra, những người khác đều không biết nàng là ai, họ chỉ xem nàng như một nô tỳ bình thường.
“Nô tỳ này từ đâu ra vậy? Muốn sống thì cút sang một bên!” Người cầm đầu quan binh quát lớn.
“Các người đừng hòng làm hại hắn!” Nàng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, nàng dang hai tay, đứng trước thanh đao sắc bén.
Hành động chặn đao bằng cơ thể nhỏ xíu, khiến Đại Sách ngồi bên cạnh cười khinh: “Ta nói này, Đại Tranh Phủ, ngươi bị bỏ bùa rồi à? Rốt cuộc ngươi là người nhà của ai vậy? Mau mau quỳ trước mặt ta để xin tha đi này!”Nàng giống như được tiếp thêm can đảm: “Nếu ta đã dẫn Lan Cửu, thì ta nhất định sẽ bảo vệ hắn thật tốt! Chúng tôi sẽ đến Trường An, sẽ báo quan, bọn họ sẽ trị tội các ngươi, ta, ta, ta tuyệt đối sẽ không sống tạm ——”Sắc mặt Lan Cửu trầm xuống.
Hắn không hiểu tại sao Đại Tranh Phủ lại liều mạng bảo vệ hắn như vậy.
Nàng căn bản không biết hắn là ai.
Không cần phải biết.
Người không vì mình, trời tru đất diệt, hắn thấy quá nhiều rồi, đều không có ngoại lệ, Đại Tranh, dù sao cũng không biết khi nào nàng sẽ quay sang cắn hắn?Mắt thấy đại đao sắp chạm đến chóp mũi của nàng——Máu nóng nhiễu xuống mặt nàng, lần đầu tiên nàng cảm nhận được độ ấm của máu, giữa trời đông giá rét lại có chút ấm, cảm giác ngắn ngủi truyền vào cơ thể nàng, nàng sợ đến mức thét chói tai, nhưng nàng vẫn cố ôm lấy Lan Cửu: “Lan Cửu, ngươi không sao chứ?!”Đây không phải là máu của hắn.
Lan Cửu đã đâm người nọ khi người nọ sắp dùng thanh đao về phía nàng.
“Không sao.
” Lan Cửu thu lại cây kiếm dính đầy máu, ánh mắt hắn nhìn về phía xa xa trên sông: “Đã kéo đủ thời gian rồi.
”Kéo….
.
đủ thời gian?Khi Đại Tranh Phủ còn đang chưa hiểu gì, thì một mũi tên xuyên qua làn tuyết bắn thẳng vào binh lính.
Ngay sau đó, vô số mũi tên bắn từ bên kia bờ sông.
Máu ngay lập tức nhuộm đỏ của tuyết.
Đại Tranh Phủ hơ hé miệng, nàng gần như mất đi giọng noi, cảnh tượng trước mắt làm nàng nhớ đến khi còn bé mình bị thổ phỉ bắt cóc, nhưng nàng vẫn không quên lúc này mình đang chạy trốn.
Thừa dịp lúc này, Đại Tranh Phủ dùng sức đẩy thuyền nhỏ, đẩy cho đến lúc nàng cảm nhận được thuyền nhỏ đã nhúc nhích, lúc này nàng mới lấy lại giọng nói.
“…… Đẩy, đẩy, đẩy! Chúng ta đi mau, Lan ——”Chỉ là Lan Cửu không hề nhúc nhích.
Toàn bộ quan binh đều đã nằm xuống đất,