Rời đi Lâm Tân Trấn, trừ con ngựa Khanh Khanh ra, Lưu Quang còn mang theo bàn cờ vây.
Bàn cờ là chiếc khăn thêu hai mặt có hoa văn chìm. Các ô cờ là dùng chỉ thêu lên. Thập phần xinh đẹp. Quân cờ là đá mài thành, không hẳn là tròn nhưng xinh xinh. Chỉ bấy nhiêu thôi cho dù không đánh cờ đem ra ngắm cũng không tồi.
Đi theo Túc Mệnh học cờ một thời gian, đại khái là vì Lưu Quang mới học cho nên luôn lấy tấn công là chính, thời thời khắc khắc đều vây đối thủ, thập phần lỗ mãng; mà Túc Mệnh lại lấy thủ là chính, binh tới tướng đỡ, nước đến đất dâng. Cho nên Lưu Quang thường bị mất đất. Nhưng nàng không nản mà lại cảm thấy rất giải trí.
Một đường đi về hướng Bắc, Lưu Quang dần rời xa cố hương. Từ từ dứt bỏ được khúc mắc, nàng chỉ cảm thấy ngày trôi qua nhanh.
Có một ngày, hai người đang chơi cờ. Bỗng, Túc Mệnh hỏi: "Ngươi nói bọn họ đến đâu rồi?"
Lưu Quang bị hỏi bất thình lình, sững sờ một chút. Mới thảo luận cờ xong, sao lại bay tới đó rồi? May là nàng thông minh, lập tức kịp phản ứng: "Ta không biết Ngạn Đô cách Hoành Kinh bao xa, sao thế?"
Túc Mệnh nhắm mắt trong chốc lát, sau đó nói: "Chúng ta đã đi được một thời gian, theo lý, bọn họ hẳn là tới rồi."
Lưu Quang hạ cờ: "Không phải ngươi không lo lắng sao?"
"Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới một chuyện." Túc Mệnh trầm ngâm.
"Gấp không?" Lưu Quang nghiêm mặt hỏi, "Chúng ta cách Ngạn Đô còn xa không?"
"Không vội. Nếu có chuyện thật thì tin tức rất nhanh sẽ tới." Túc Mệnh lắc đầu, sau đó tiếp tục chơi cờ.
Lưu Quang không hỏi gì nữa.
Nàng biết thân phận Túc Mệnh đặc thù vì sau khi vào Ngạn Quốc, đến vài nơi phồn hoa thì luôn có người lạ dâng đồ cho Túc Mệnh; hoặc là có thể ở khách điếm miễn phí. Nàng nghĩ xung quanh nhất định có không ít người đang âm thầm đi theo bọn họ. Mới đầu còn thấy khó chịu, cứ thấy sau lưng có ai nhìn mình chằm chằm hoài. Mà, thấy Túc Mệnh bình tĩnh như không, tự nhiên cũng chịu chút ảnh hưởng dần dần quen được rồi làm như không thấy.
Xong ván cờ, thấy Lưu Quang thua mà vẫn hớn hở, Túc Mệnh nhất thời hứng khởi mang nàng đi dạo sông đêm. Lần này, nơi các nàng đặt chân là sông Bành ở Bành quận.
Sông Bành không rộng, không cần phải có đò đưa sang sông, chỉ có cầu đá. Kết hợp thuyền hoa qua lại dưới sông, là nơi tài tử giai nhân yêu thích.
Túc Mệnh thuê con thuyền hoa có sức chưa hơn mười người, để rượu lên bàn, Túc Mệnh kéo Lưu Quang đi thưởng thức dòng sông trong đêm.
Cong gối ngồi ở mũi thuyền, thỉnh thoảng Lưu Quang đưa tay gảy nước. Có chiếc thuyền gần đó truyền ra tiếng đàn tranh, và một ca khúc uyển chuyển động lòng được hát nhưng nghe không hiểu nghĩa. Đột nhiên Lưu Quang rất muốn cười. Cũng không biết tại sao.
Túc Mệnh đi tới ngồi bên cạnh Lưu Quang, cũng cẩn thận lắng nghe.
"Khúc hát đó hay." Lưu Quang không khỏi cảm thán nói.
"Ngươi biết nàng hát cái gì?" Túc Mệnh ngoái đầu nhìn Lưu Quang.
"Nghe không hiểu, " Lưu Quang lắc đầu, lại vốc nước lên xem nó nhiễu giọt xuống. "Cần gì phải nghe hiểu."
"Có lý." Túc Mệnh cười.
tiếng đàn đột nhiên dừng lại, hình như tiếng đồ vật rơi, sau đó, một nữ tử vọt ra từ trong khoang thuyền, phía sau lập tức có vị công tử cùng ra, nhìn như khuyên can mãi mới khuyên được nàng trở về. Chỉ là không có tiếng gì truyền ra nữa. Người chèo thuyền lại tuyệt không tò mò tiếp tục chèo thuyền. Lưu Quang cùng Túc Mệnh hai mặt nhìn nhau, sau đó cười khúc khích.
Túc Mệnh nói: "Xem ra người nọ cũng nghe không hiểu nàng hát cái gì."
Lưu Quang vừa nghe lại nhịn không được ý cười. Sau đó nàng mới để ý, mấy con thuyền xung quanh phần lớn đều có tiếng nam nữ vui cười, thậm chí còn có người đứng ở đuôi thuyền nhảy múa, thật có vài phần kinh tâm động phách.
Túc Mệnh, Lưu Quang cùng nhau cười nói. Đột nhiên, Túc Mệnh thấy