Tuy Lưu Quang tiếp tục hồ đồ theo sát Túc Mệnh lên đường, nhưng rất nhanh nàng biết được hiện tại sẽ đi đâu.
Bây giờ ở Vân-Điếu-Bàn có một người cần Túc Mệnh cứu mạng. Ngoại trừ Ngã-minh-chi-tâm trên người Lưu Quang thì còn cần một tín vật. Lần này chính là đi tìm tín vật đó.
Trước lúc Túc Mệnh rời Ngạn Đô, ngoài nhiệm vụ nàng giao cho Đào Khê ra còn có thêm việc theo dõi Đoạn Hoa Lê. Túc Mệnh đi được một thời gian, Đoạn Hoa Lê và cựu Thám hoa Tần Hải Lâu trở lại Hoành Đô. Nhưng Đoạn Hoa Lê lại bị giam vào ngục. Và Tần Hải Lâu lại rời đi Hoành Đô. Xuất phát từ tò mò, Đào Khê đi theo, tới Quận-Hòe, rồi lại tiếp tục đi tới một cái thôn nhỏ dưới chân núi hẻo lánh. Đi theo Tần Hải Lâu trở về, Đoạn Hoa Lê ra ngục, hai người lại lập tức ly khai Ngạn Đô. Lúc này, nhìn hai người giống như sẽ định cư bên ngoài. Sau đó là phát sinh chuyện Cẩm Viện, Đào Khê trở lại với Phượng Thành và Diễm Trì, không để ý hai người kia nữa. Nhưng theo lộ tuyến bọn họ rời đi mà phỏng đoán, tám chín phần là Quận-Hòe. Về phần thôn nhỏ, Đào Khê đã vẽ bản đồ cho Diễm Trì mang về cho Túc Mệnh.
Hiển nhiên, Diễm Trì cũng không biết Túc Mệnh quyết định tự khởi hành đi tìm Đoạn Hoa Lê.
Vốn cũng không ngờ sẽ dẫn Lưu Quang đi theo, bởi vì Lưu phải ở lại để Phượng Thành giải độc. Nhưng Phượng Thành nói cần thời gian phối dược, thậm chí có thể phải chờ Bảo Kiều trở về. Như thế Túc Mệnh mới nghĩ đến có nên dẫn nàng đi hay không. Dù sao có người không rành cái gì đi chung cũng sẽ không thấy nhàm chán. Vì vậy, đêm đó Túc Mệnh đến Thính-Túc-các tìm Lưu Quang, lại không nghĩ rằng Lưu Quang sẽ khắc khẩu với mình. Biết là trước đó Phượng Thành có tìm đến nàng, nhưng không biết hai người nói gì. Túc Mệnh nghĩ đến bất quá chỉ là Phượng Thành sẽ đòi Lưu Quang về Ngã-minh-chi-tâm mà không nói để làm gì đi. Tuy rằng nàng nói Lưu Quang làm nàng thất vọng, nhưng sau khi bước ra cửa thì Túc Mệnh bật cười.
Nàng là người đầu tiên chứng kiến Lưu Quang buông tâm phòng bị không phải sao?
Lưu Quang cùng Túc Mệnh phẫn phu thê đã quen, hai người phối hợp ăn ý từ Trúc-Sắt-sơn đến Quận-Hòe.
Tới Quận-Hòe, Túc Mệnh ra roi quay đầu ngựa chạy thẳng đến thành phương Bắc, hướng về Vũ-khởi-thạch mà Đào Khê vẽ trong bản đồ.
Ước chừng đi được khoảng hai canh giờ, hai người mới nhìn thấy vài ngọn núi lớn.
Xuống ngựa, Túc Mệnh cầm bản đồ dẫn đường phía trước, Lưu Quang dẫn ngựa đi theo ở phía sau.
Lưu Quang thấp thỏm giương mắt nhìn xung quanh. Ở đây căn bản không có người ở, cây cỏ phía trước cũng càng ngày càng cao, sẽ ẩn cả hai người vào trong đó. Đường là đường mòn đầy cỏ hai bên, khá là lộn xộn. Thấy Túc Mệnh đi về phía trước, ngẫu nhiên quay đầu lại dặn dò mình đuổi kịp nàng, Lưu Quang cũng không phát giác mình lo lắng bao nhiêu.
Không biết đi được bao lâu, đường mòn đầy cỏ kính biến thành đường đá, xung quanh còn có bụi cây, Lưu Quang lúc này mới vực dậy được tinh thần.
"Tới rồi."
Bỗng, Lưu Quang nghe thấy Túc Mệnh nói, nàng vội dắt ngựa đi tới. Chỉ thấy Túc Mệnh đứng trước một cổ thụ sừng sững, và dưới tàng cây cổ thụ là một tấm bia đá yên ổn dựng tại đó.
"Vũ-khởi-thạch?" Lưu Quang biết chữ được khắc trên đó. Kỳ thật tấm bia đá rất sạch sẽ, chỉ là niên đại đã lâu hơi có chút hư hao.
Túc Mệnh lại nhìn bản đồ, xem có vẻ đã đi đúng hướng, lúc này mới quẹo qua Vũ-khởi-thạch mà đi. Và đường đi lần này là đường đá nhỏ. Dần dần, hai người đi vào một cái sơn động. Sơn động tối, không khí cũng khá thông thuận, trên nham thạch còn có giọt nước tích xuống, hơi lạnh.
Khó khăn đi ra sơn động, lúc này mới thấy được ánh sáng. Hẳn là đã đến thôn mà Đào Khê nói. Buổi chiều là lúc canh tác, vài mảnh ruộng trước mắt đều có người khom lưng làm việc. Một ít phòng ốc ở xa xa hoặc là bằng trúc hoặc là bằng bùn xây thành. Tuy không đồng nhất nhưng lại trông rất hài hòa.
Rất nhanh, có người phát hiện hai người đi đường ruộng đến liền ngừng tay nhìn lại, rồi cúi đầu nói gì đó. Trong chốc lát, có một vị lão giả mang theo vài người đuổi tới trước mặt hai người.
Lão giả hỏi: "Xin hỏi nhị vị đến tiểu thôn có việc gì?"
"Ngạn Quốc lại có một nơi lánh đời như thế!" Túc Mệnh cảm thán nói, rồi chắp tay, "Chúng tôi đến tìm người, xin thứ lỗi."
Bên cạnh, một phụ nhân hiếu kỳ hỏi: "Chẳng lẽ là tìm Tần công tử?"
"Vâng." Túc Mệnh cười nói. "Và một vị nữa gọi là Đoạn Hoa Lê."
"Ra thế." Lão giả quay đầu nói với đứa bé gái năm tuổi, "Bảo nhi, mang khách đến nhà con đi, bọn họ đến tìm Tần công tử đấy."
Bảo nhi chen lên, tò mò đánh giá hai nàng vài lần, cười nói: "Từ khi Bích Kiều tỷ tỷ tới, thôn chúng ta càng ngày càng náo nhiệt."
Bích Kiều? Túc Mệnh sửng sốt.
Bảo nhi khách khí dẫn Túc Mệnh, Lưu Quang xuyên qua ruộng mang hai người về nhà mình. Ở trên đường, Túc Mệnh biết thêm Đoạn Hoa Lê và Tần Hải Lâu đích xác muốn định cư ở đây, trước mắt đang chuẩn bị xây nhà trúc cho nên tạm thời sống nhờ nhà Bảo nhi.
Gần đến nhà, Bảo nhi phi vào nhà, la hét tên Đoạn Hoa Lê.
Rất nhanh, người nàng từng gặp qua một lần đi ra. Túc Mệnh nhớ tới lần gặp nàng là khi nàng ngồi ở tửu quán, mắt ngưng tụ nỗi bất an thản nhiên uống trà, thản nhiên nói chuyện cùng người khác. Khi Túc Mệnh ngồi lên ngựa của Đoạn Hoa Lê, mới biết nàng là một người rất ôn hòa, không có góc cạnh và phi thường khôn khéo. Cho đến khi nàng đang nghe được tin của Tần Hải Lâu, mới quay đầu giục ngựa chạy như điên, tâm tình mới hiện rõ.
Trong ngực Túc Mệnh đang mang theo chiếc khăn thêu hoa hải đường ở một góc sẽ phát sáng vào ban đêm.
Lần đầu tiên Lưu Quang nhìn thấy Đoạn Hoa Lê. Vì sau khi gặp Túc Mệnh, cả Diễm Trì, Phượng Thành, hoặc A Ly đều là những người đẹp, nên giờ nhìn vị Đoạn Hoa Lê này có vẻ bình thường. Mà nàng còn trùm đầu, xiêm y cũng là vải thô, xắn tay áo.
Chỉ là Đoạn Hoa Lê cũng mê hoặc, dường như không nhận ra Túc Mệnh dù đã đi tới trước mặt.
"Là ta." Túc Mệnh lấy chiếc khăn đưa tới trước mặt Đoạn Hoa Lê.
Đoạn Hoa Lê vừa thấy khăn