Loáng thoáng có thể nghe được tiếng Đào Khê ở phía sau, Túc Mệnh nhẹ nhàng cười, từ trong lòng ngực rút ra một khăn tay. Khăn tay rất đặc thù, sờ vào phảng phất có hạt mịn mịn. Trước khi tiến cung nàng gặp được một người rất là thú vị. Càng thú vị chính là quan hệ của người này với Thám hoa Tần Hải Lâu, và tân quý phi. Xưa nay nghe nói Thất vương gia đoạn tụ, nào biết trong hoàng cung còn có một tình yêu ly kỳ hơn.
Để khăn tay lại vào ngực, Túc Mệnh quay lại Tế Tự điện. Diễm Trì đang tựa dưới bóng cây trước điện. Túc Mệnh tiến lên, không có đến trước mặt Diễm Trì. Diễm Trì vốn đang nhắm mắt dưỡng đột nhiên mở mắt ra, động thân đứng vững.
"Tiểu thư!"
"Tuy rằng em rất tích cực, nhưng ta sẽ không đi nhanh như vậy nha!" Túc Mệnh nhấc trường bào đi lên cầu thang bạch ngọc, một mặt cười nói.
Diễm Trì nhất thời ai oán nhìn Túc Mệnh: "Em cũng không mong gì nhiều, chỉ cần tiểu thư nhớ rõ lời mình nói thì tốt rồi."
Túc Mệnh kinh ngạc quay đầu lại nhìn: "Ngữ khí tuy dịu dàng, nhưng không đi không thể sao."
"Đương nhiên." Diễm Trì nhướng mày, rút ra một phong thư từ trong lòng, "Bảo Kiều đã đến Hoành Đô, ngay cả tin cũng đến rồi nè."
Túc Mệnh đẩy cửa son điện Tế Tự. Bên trong vô cùng quạnh quẽ nhưng được quét tước sáng bóng như gương, hương khí cũng quanh quẩn như thường. Xem ra tất cả người ở đây đích xác không nhàn hạ.
Diễm Trì thấy Túc Mệnh không quay đầu lại liền ngoan ngoãn thu hồi phong thư, sau đó châm một cây nhang. Diễm Trì vẽ vài đạo phù cho hoàng cung bằng nhang ở trước ba bức tượng Thần, phân biệt dán tại tứ phương cái đỉnh ở điện phía Tây. Bên trong đỉnh có lửa quanh năm, lá bùa dần thấm vào trong, không phải cháy mà là tỏa kim quang rồi ẩn vào.
Chờ hoàn thành, Túc Mệnh ngồi xếp bằng trên điện, nhắm mắt, thủ nhược liên hoa, bình tâm tĩnh khí.
Diễm Trì thấy thế đứng im bên cạnh, chờ nhang tàn mới thôi.
Khói nhang di chuyển, Túc Mệnh chậm rãi thở. Khi mở mắt ra, nàng thấy khói bay không giống bình thưòng hay bay thẳng lên trên, mà là hơi hơi khuynh đãng hướng về phía Đông. Túc Mệnh quay đầu, nhìn hướng Đông của đại điện như có thể nhìn được xuyên tường.
Khói khác thường Diễm Trì đương nhiên cũng nhìn thấy, nàng chỉ khẽ nhúc nhích đã vọt được đến trước đại điện, ngửa đầu nhìn bầu trời phía Đông trong lành, không thấy một áng mây bất thường nào.
"Cũng không có gì khác thường!" Diễm Trì quay đầu lại nói với Túc Mệnh.
"Thật sao." Túc Mệnh đứng dậy, đốt thêm một cây nhang, rung chuông đi xung quanh đại điện một lần, vẩy thêm nước, sau đó mới đi ra đại điện. Không trung đích xác không có khác thường nhưng trong trẻo tới nỗi phát ghét. Túc Mệnh nhíu mày, nội tâm lại nổi lên ác ý.
"Nguyên bản muốn cho Đào Khê đi theo đến Hoành Quốc, xem ra không được."
"Xảy ra chuyện gì sao?" Diễm Trì lo lắng hỏi.
"Hiện tại không biết, bất quá ngày mai phải làm tràng cúng bái trấn một lần." Túc Mệnh nói xong duỗi tay ra, "Đưa đây."
Diễm Trì sửng sốt, mới kịp phản ứng tiểu thư đây là muốn thư của Bảo Kiều, nàng vội vàng lấy ra, tâm tình cũng đã không còn nhẹ nhàng khoan khoái như trước.
Túc Mệnh mở thư, thư chỉ viết bốn chữ to: Kinh vi thiên nhân.
"Xem rồi?" Túc Mệnh hỏi.
"Rồi." Diễm Trì đáp, trộm nhìn sắc mặt Túc Mệnh, thấy cũng không âm trầm như vừa rồi nhìn thấy tà yên - khói tà.
"Xem ra hoàng thượng nói không giả, " Túc Mệnh đưa thư lại cho Diễm Trì, "vừa vặn có hai việc có thể làm chung."
"Hai việc?" Diễm Trì hiếu kỳ hỏi.
"Thái tử Hoành Khuynh sắp cưới Lưu Quang tiểu thư của em, hoàng thượng cử ta thay mặt Ngạn Quốc đi chúc mừng."
"Cái gì Lưu Quang tiểu thư của em?? " Diễm Trì kêu gào, mà thấy một đội thị vệ vừa lúc đi qua ngoài điện liền áp chế thanh âm nhỏ lại, "Em nghe Đào Khê nói, cách Hoành Quốc càng xa càng