Sáng hôm sau, Phượng Thành nấu thuốc. Mà thuốc này không phải dùng để uống, mà là để tắm.
Thang thuốc Bảo Kiều mang về là thuốc dẫn, và đó cũng là thảo dược trí mạng. Nhưng độc trên người Lưu Quang không tính là ít, lấy độc trị độc cũng là một cách.
Vì để chữa cho Lưu Quang mà làm một thùng gỗ rộng. Ngoại trừ thuốc tắm, còn có nước nóng. Và cuối cùng là dược thực, lấy cơm là chính, ngoại trừ một ít dược dưỡng thân cho người nữ thì phần còn lại là để giải độc.
Trước khi Lưu Quang nhập dục, Phượng Thành nói lại đại khái, Lưu Quang chỉ gật đầu nhất nhất làm theo. Chỉ là khi chân chính rót thuốc vào thùng gỗ, Phượng Thành mới nói chuyện trọng yếu nhất.
"Nước này không phải nước suối, mà là nước thuốc, ngươi cần phải chuẩn bị tốt."
Lưu Quang có chút mờ mịt.
Lúc này, Túc Mệnh không ở đây. Nàng mới vừa gửi phi cáp bảo Đào Khê đang ở Ngạn Đô tìm mộ phần Bích Kiều, dù sao thân thể Cẩm Viện còn ở đây, nàng đã đáp ứng Đoạn Hoa Lê hợp táng cho bọn họ.
Diễm Trì, Bảo Kiều hết sức quan tâm. Nhìn Phượng Thành bỏ một đống thuốc vào đã thấy rét lạnh, hiện tại nghe Phượng Thành nói thế, hai người lập tức bày ra vẻ mặt thương tiếc với Lưu Quang.
Lưu Quang nhìn nước thuốc. Kỳ thật nó rất trong, chỉ trừ thi thoảng ánh lên sắc tím ra thì cũng không có tạp chất gì khác. Hơi nước cũng có vẻ cay đắng. Lưu Quang vén áo thả tay vào nước, chỉ thấy có hơi nóng, ngoài ra không có gì khác. Tuy rằng biết Phượng Thành dụng độc, và cũng thấy Diễm Trì, Bảo Kiều thần tình quái dạng, nhưng Lưu Quang vẫn không nghĩ ra nên chuẩn bị cái gì.
"Ngươi phải biết rằng, độc trong cơ thể ngươi là do có hổ phách bảo vệ mới không phát tác quá. Muốn giải được hết cũng không phải chuyện dễ dàng. Ngươi sẽ phải chịu một ít khổ sở. Nếu khó chịu hãy thét lên, đừng chịu đựng làm gì, sẽ gây trở ngại độc khí tiết ra ngoài. Nhớ kỹ lời của ta."
Phượng Thành nói xong lui ra cửa. Diễm Trì, Bảo Kiều cũng đi. Trong phòng chỉ còn lại Lưu Quang và A Ly. Lưu Quang không quen người hầu hạ nên bảo A Ly lui đi, tự mình cởi xiêm y, giẫm lên ghế bước vào thùng gỗ ngồi xuống. Nước dâng tới ngực. A Ly đến kéo sa trướng màu sữa xuống, vậy mà nhiệt khí vẫn có thể tiêu tán. A Ly canh giữ ở cạnh thùng, tùy thời thay Lưu Quang đổi nước.
Khi Túc Mệnh tới, Lưu Quang đã ngâm một hồi lâu. Ngoài cửa cũng không có ai, nàng đứng đó lẳng lặng nghe một lát. Bên trong chỉ có tiếng nước truyền ra.
Đi ra Thính-Túc-các, Túc Mệnh một đường hướng về phía trước, đi đến Thương-đình ở gần Thính-Túc-các ––– nơi cao nhất Vân Điếu Bàn có thể quan sát cả Vân Điếu Bàn. Thị nữ của nàng đều ở đó. Lúc này, Vân Điếu Bàn cũng không có gì khác ngày thường: hạ nhân Vân Điếu Bàn không nhiều, tất cả đều là nữ, phần lớn thích yên tĩnh, phân bổ ở các các các viên đều làm việc của mình. Nhưng Vân Điếu Bàn hôm nay cũng có chút không giống ngày thường: Vũ-viên cách gần đây nhất nguyên bản không có tiếng động vật gì kêu, hôm nay lại thấy ầm ĩ. Hoa sen tại Bại-Hà-hồ ở Quyển-Châu-các đang nở cũng không thấy có sắc thái gì. Mà kỳ quái nhất chính là người bên cạnh nàng. Chỉ cần Phượng Thành và Diễm Trì ở cùng nhau thì sẽ luôn ầm ĩ; ít nhất thì mồm mép lém lỉnh Diễm Trì lúc này cũng chỉ yên ắng ngồi đó. Túc Mệnh cũng không có hỏi, nàng hiểu cả, cho nên nàng cũng ngồi xuống nhắm mắt lại.
"Hình như không có gì dị thường..." Đợi trong chốc lát, Diễm Trì e dè hỏi Phượng Thành.
"Đích xác... có chút im lặng..." Trừ tiếng gió ra, Bảo Kiều cũng không nghe được gì khác.
"Điều này cũng tùy thuộc cơ địa, tác dụng chậm cũng có. Trễ nhất là đêm nay thôi." Phượng Thành nói.
"Nếu không phản ứng gì, còn cần phải nấu nước tắm nữa không?" Bảo Kiều hỏi.
"Không kịp phản ứng chính là ta kê đơn rất nhẹ. Đợi độc tố bức ra rồi nói sau." Phượng Thành nói xong nhìn Túc Mệnh, "Tiểu thư, nàng muốn trở về báo thù, ngài cũng muốn đi theo giúp nàng?"
Túc Mệnh mở mắt lại chậm rãi nhắm lại, sau đó khẽ uhm.
Phượng Thành được đáp án cũng không nhắc lại.
Tất cả đều ngồi ở Thương-đình như thế. Được cái là có tỳ nữ đưa tới điểm tâm nước trà, cũng không đến mức nhàm chán.
Không biết qua mấy chén trà nhỏ, A Ly từ hành lang đi đến.
"Bẩm tiểu thư, " A Ly đi đến Túc Mệnh thi lễ, cung kính nói, "Lưu Quang tiểu thư đã tắm xong rồi."
"Màu nước thế nào?" Phượng Thành hỏi.
A Ly ngập ngừng nói: "Tím đỏ gần đen, chỉ là mùi thơm rất ngấy."
"Ừ." Phượng Thành gật đầu, "Nàng không kêu đau sao? Thần sắc thế nào?"
"Cũng không nói câu nào, tuy rằng cách sa mạn nhưng nhìn không ra có gì dị thường. Chỉ là nhìn nước ngẩn người mà thôi."
"Rồi. Ngươi đi tìm mấy bó trúc bỏ vào nước thuốc đó, mười ngày sau nhớ lấy ra đốt sạch sẽ." Phượng Thành nghe xong lại tinh tế dặn dò.
A Ly gật đầu, xoay người đi.
A Ly đi rồi, chốc lát sau Túc Mệnh mới nói: "Ta đi xem nàng." Sau đó bước đi.
Diễm Trì ở phía sau nhìn thân ảnh Túc Mệnh, cảm thấy Túc Mệnh đi được không vui nhưng cũng nhẹ nhàng như cũ, nhưng có chỗ nào không đúng. Diễm Trì khó hiểu.
"Chúng ta cũng đi xem đi." Bảo Kiều đứng lên.
"Ta vất vả pha trà, muội không uống sao?" Phượng Thành nhấc ấm trà rót cho Bảo Kiều, sau đó liếc nàng.
Bảo Kiều chớp mắt, cười đùa nói: "Vậy muội phải ngồi một lát."
A Ly trở lại Thính-Túc-các, Lưu Quang tuy đã mặc xiêm y nhưng vẫn đứng ở cạnh thùng. Nước tím đỏ gần như màu đen, hơn nữa còn tản ra cái mùi cực kỳ ngọt ngào. Nhưng mùi lại quá nồng làm người ta ghê tởm. Mà A Ly sẽ không biểu hiện ra điều này.
"Lưu Quang tiểu thư, nô tỳ đến đưa nó ra ngoài."
Lưu Quang tránh ra.
A Ly gọi người tiến vào. Họ đậy thùng gỗ lại mang đi ra ngoài.
A Ly mở cửa sổ ra, lại nói: "Ngài đến tiền thính uống chút nước trà đi."
Lưu Quang thấy có