Biết hoàng đế đến, Phượng Thành thở dài. Thật có thể nói là sợ cái gì sẽ đến cái đó.
Ngạn Tập đến, đã đánh vỡ yên ả của Vân Điếu Bàn. Túc Mệnh đang an bài nhân thủ, nhưng khi nhìn tới Lưu Quang ở bên cạnh thì dừng một chút.
Ấn theo Phượng Thành và Diễm Trì đã nói - khi bọn họ ở Ngạn Đô, bọn họ không có nói cho Ngạn Tập về chuyện Lưu Quang trúng độc - đương nhiên hiện tại cũng chưa xác định được vì sao hoàng đế đến, nhưng vẫn có thể đoán được là có liên quan đến chuyện nàng cướp Thái tử phi. Bảo Kiều đề nghị giấu Lưu Quang đi, tránh cho hoàng thượng khả nghi. Lưu Quang nghe hoàng đế Ngạn Quốc đến đây thì thấy áp lực - đặc biệt khi Bảo Kiều muốn nàng trốn đi.
Xung quanh, nha hoàn đều tản ra: đốt trầm, quét tước, chuẩn bị ăn uống và nơi cư ngụ cho hoàng đế.
Tại đây, Lưu Quang tự giác không nói gì, ngoan ngoãn nghe theo an bài Túc Mệnh.
Túc Mệnh trầm ngâm một lát, không chút do dự nói: "Hắn biết là chuyện sớm hay muộn, ta không cần phải giấu."
Lưu Quang sau khi nghe xong thở phào một hơi. Ít nhất, Túc Mệnh có xem trọng nàng. Nhưng hoàng đế là ai? Quan hệ của hắn và Túc Mệnh, tựa như lời đồn? Những nghi vấn cho tới bây giờ không có, hiện giờ mới dần dần xuất hiện ở trong lòng Lưu Quang.
Bảo Kiều xem thái độ kiên quyết của Túc Mệnh cũng chỉ có thở dài, bảo A Ly đưa Lưu Quang về Thính-Túc-các trước.
Túc Mệnh ngăn cản nói: "Nàng không cần đến Thính-Túc-các. Dọn đến chỗ của ta đi."
Bảo Kiều vỗ đầu: đúng rồi, hoàng đế đến đây là ở Thính-Túc-các.
Rồi, bọn họ phân công nhau làm việc.
Phượng Thành đi tìm Diễm Trì, một đường đuổi tới Tích-đình. Đào Khê đã chờ ở đó.
"Phượng Thành, Hoàng thượng đang chờ, sao mọi người chậm vậy?" Đào Khê tại kia giơ chân nói.
"Cũng không phải chúng ta mời Hoàng thượngđến, gấp cái gì?" Phượng Thành nói. "Sơ lược chút đi, sao Hoàng thượng lại đến đây?"
"Hoàng thượngtìm tiểu thư. Vốn không xác định nàng có ở trên núi hay không, nhưng sau đó bắt được phi cáp từ Vân Điếu Bàn cho ta, thế mới biết."
"Chỉ có vậy?" Phượng Thành chọn mày.
"Hắn là hoàng thượng, muốn tới còn cần lý do sao. Ta cũng lâm thời bị xách tới đây." Đào Khê ảo não nói.
"Hoàng thượngdẫn theo bao nhiêu người?" Diễm Trì xen mồm hỏi - bởi vì ở dưới, tựa hồ nàng thấy gì đó.
"Chỉ dẫn theo hai mươi tên đại nội thị vệ. Tất cả trú doanh ở ngoài, không được phép vào đây." Thời điểm Đào Khê nói xong, mọi người cũng đã ra đại môn Vân Điếu Bàn, thanh âm của Đào Khê cũng nhỏ dần.
Quả nhiên, bên ngoài Vân Điếu Bàn đã có bốn đỉnh lều trại. Bên ngoài lều có vài thị vệ đang chờ, thấy có người đi ra thì tiến vào lều bẩm báo.
Hoàng đế Ngạn Tập lập tức chui ra, nhóm Phượng Thành cũng đang đi tới trước mặt.
"Tam thị nữ tiếp giá trễ, mong Hoàng thượng thứ tội."
Ngạn Tập thấy ba người, có hơi thất vọng nói: "Đại sư đâu?"
"Hoàng thượng nếu muốn triệu kiến đại sư ở đây, có lẽ phải đợi một chút ạ." Phượng Thành nhìn lướt qua thị vệ bên cạnh, cung kính nói.
"Uh, thế thì không cần." Ngạn Tập vừa nghe đã biết Túc Mệnh ở trên núi, không uổng công chuyến này, vì thế cao hứng nói. "Bọn họ sẽ không đi vào, các ngươi an bài giúp ta cho bọn họ."
"Vâng. Hoàng thượng, mời!"
Mấy người tránh ra, Ngạn Tập vui vẻ đi vào Vân Điếu Bàn.
Đi ở cuối cùng, Diễm Trì ngạo mạn hỏi thị vệ: "Các ngươi phải ở đây bao lâu?"
Trong đó một người tiến lên đáp: "Hoàng thượng không có nói rõ."
"Được rồi, vậy các ngươi đợi ở đây." Diễm Trì lúc này mới đi.
Xuyên qua Tích-đình, dọc hành lang, bọn họ đi tới Cung-viên.
Cung-viên là một chỗ ấn theo thiết kế lâm viên của hoàng gia, là một ngọn núi có nước chảy xuống - đó cũng là yêu cầu của Ngạn Tập năm đó. Trong vườn có một cái bàn ngọc, là bạch ngọc thượng đẳng chạm trỗ mà thành, phối với sáu cái ghế ngọc. Trừ những thứ này, còn có vài cái bàn thờ được làm từ núi đá thiên nhiên lâu năm. Những thứ này hẳn là an bài ở bên trong nhưng Túc Mệnh không thích Vân Điếu Bàn có mấy thứ này, mà ngại vì hoàng đế luôn mãi yêu cầu nên mới điều tới Cung-viên. Cho nên, Cung-viên, kỳ thật là một viên bọn họ không hề đến. Và cũng là nơi duy nhất có liên quan đến hoàng cung cùng Ngạn Tập.
Túc Mệnh, Bảo Kiều dẫn những nha hoàn có phận sự ở đây chờ. Ngạn Tập đến, vị trí cao nhất được nhượng lại cho hắn, lúc này tất cả mới hành lễ.
Ngạn Tập tiến lên nâng Túc Mệnh dậy, nói: "Nếu đã đến Vân Điếu Bàn của nàng, chúng ta không cần nhiều lễ nghĩa như thế. Tất cả đừng câu nệ."
Túc Mệnh nói: "Thính-Túc-các đã chuẩn bị xong, ngài một đường bôn ba, nghỉ ngơi trước hay không."
"Ta cũng không phải cố ý đến." Ngạn Tập biện hộ, lại thấy xung quanh không ít người, ho nhẹ một tiếng, "Không vội, đến kia ngồi một chút đi."
"Đều là một đường bôn ba, Hoàng thượng giải thích làm gì." Túc Mệnh thờ ơ nói. Nàng quay đầu lại hỏi Bảo Kiều, "Nước ấm chuẩn bị cho Hoàng thượng chưa?"
"Vâng, đã nấu xong rồi." Bảo Kiều đáp.
Túc Mệnh gật đầu, nói: "Hoàng thượng, nước ấm đã chuẩn bị rồi, ngài nên gột rửa bụi bặm đi."
Ngạn Tập nghe xong cũng không nói gì nữa, y theo Túc Mệnh.
"Hoàng thượng nghỉ ngơi trước đi, đợi ngọ yến chuẩn bị xong, chúng ta sẽ đón gió tẩy trần cho ngài." Túc Mệnh khom người, không có ý đi cùng Ngạn Tập.
Ngạn Tập thở dài, bước đi.
Phượng Thành chờ Hoàng thượng đi xa, mới hỏi: "Lưu Quang đâu?"
"Ở chỗ ta." Túc Mệnh trả lời, ngồi xuống bàn ngọc bên cạnh.
Phượng Thành nói lại những lời đã hỏi Đào Khê cho