Túc Mệnh thuật lại mọi chuyện của Lưu Quang cho Ngạn Tập, Ngạn Tập sau khi nghe xong mày rậm cũng xoắn lại:
"Ý của nàng là, nàng cướp thái tử phi không phải bởi vì quấy rối, mà là muốn cứu người? Toàn bộ đều là ý tốt?"
Túc Mệnh thấy Ngạn Tập không tin, nàng cũng tự nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng là cơ duyên rất xảo hợp."
Ngạn Tập nghe xong không nói gì. Hắn đứng trước hồ nước, đón gió nhẹ và trầm mặc. Túc Mệnh cũng như thế.
Sau một lúc, Ngạn Tập nói: "Chỉ đơn giản là vì muốn giúp người ta lấy lại dung mạo mà mạo hiểm đến thế này, bây giờ lại còn muốn đưa người trở về... nàng cảm thấy, ta có thể tin?"
"Có nguy hiểm hay không thì cũng đã đến bước này; ngài có tin hay không thì cũng đã đến bước này." Túc Mệnh nói.
"Ta không tin." Ngạn Tập nheo mắt nhìn Túc Mệnh. "Nàng còn chuyện gì giấu ta nữa?"
"Ta nói đều là sự thật." Túc Mệnh nghiêm túc nói. Thấy Ngạn Tập vẫn còn bình tĩnh, nghiêng đầu nói, "Kỳ thật còn một nguyên do..."
"Ta biết!" Ngạn Tập chọn mày.
"Ta thích nàng ấy." Túc Mệnh nghiêm túc nói.
"Nàng thích cô ta?" Giọng Ngạn Tập gàn dở đi, chịu không nổi mà cười ra tiếng. "Nàng thích cái gì đều nhặt về, ta biết. Bốn thị nữ là ví dụ điển hình. Đây là nguyên do à?"
"Ta thích nàng ấy." Túc Mệnh lặp lại, lại bổ sung thêm một câu: "Không giống như thế."
"Nàng thích cô ta? Không giống như thế?" Ngạn Tập nói. "Thế gian không ai giống ai, nàng tìm ai không tìm lại đi tìm thái tử phi người ta?"
Túc Mệnh mỉm cười. "Tóm lại chuyện này như ta đã nói, ngài không cần phải nhúng tay."
"Ta có thể không nhúng tay, nhưng nàng vẫn không chịu nói thật với ta." Ngạn Tập gật đầu, "Mà không sao. Ta sẽ tự tìm hiểu."
"Ngài tìm hiểu thế nào ta mặc kệ, nhưng không được tổn thương người của ta." Túc Mệnh nhàn nhạt nói. Ngược lại hỏi: "Ngài định ở đây bao lâu?"
Ngạn Tập lúc này mới lấy lại tinh thần cười nói: "Đến ở vài ngày, sau đó đón nàng cùng đi."
"Ta?" Túc Mệnh kinh ngạc hỏi. "Đi đâu?"
"Trung thu, tháng chín phải tế tổ. Nàng quên rồi?"
Túc Mệnh bất đắc dĩ thở dài: "Bây giờ cách tháng chín còn rất sớm..."
"Đừng cho là ta không biết." Ngạn Tập lại hừ nói. "Trung thu tế tổ vài năm nay, không phải là nàng đi?"
Túc Mệnh dừng một chút, lúc này mới nghĩ đến chuyện lần trước Thái tử Hoành Khuynh đến, Phượng Thành cho Diễm Trì giả trang mình. Nếu đã là tại mình, Túc Mệnh cũng chỉ thở nhẹ hơn, nhàn nhạt mà cười.
Ngạn Tập đối với nụ cười của Túc Mệnh tuyệt đối không có sức chống cự, hắn mềm lòng: "Thôi. Năm nay nàng phải theo ta trở về, bồi thường những năm kia."
Túc Mệnh thu hồi ý cười.
"Sao, nàng còn có chuyện gì?" Ngạn Tập cáu gắt hỏi. Đột ngột nghĩ đến, "Chẳng lẽ nàng muốn đưa cô ta về Hoành Quốc thật?"
"Ta đã đồng ý với nàng ấy rồi." Túc Mệnh gật đầu.
"Trung thu tế tổ đã là chuyện bao nhiêu năm nay, đâu phải ngày một ngày hai?" Ngạn Tập tức giận, phất tay áo nói. "Chớ không phải nàng không muốn làm Tri Ngọc đại sư ư? Ta cho nàng suy nghĩ lại đấy!"
Túc Mệnh thấy Ngạn Tập giận dữ bỏ đi, nàng trầm mặc xoay người lại tiếp tục nhìn sóng nước lăn tăn trên hồ, trong lòng đủ loại mùi vị.
Không biết qua bao lâu, Túc Mệnh nghe được động tĩnh, phát giác ra Phượng Thành đã đứng ở bên cạnh.
"Ngài chỉ thích chọc tức hoàng thượng, " Phượng Thành chậm tiếng nói; nhặt lấy một cành liễu. "Dù sao đã lâu không ai dám chọc người, người tự tìm tới cửa."
Túc Mệnh cười khúc khích.
Phượng Thành lườm Túc Mệnh, trách nói: "Cũng do thân phận ngài đặc thù, bằng không vì sao hoàng thượng luôn luôn nhường nhịn ngài?"
Túc Mệnh ngưng mắt nhìn xa, khẽ gật đầu. Nàng thở dài trong lòng. Đúng vậy. Ngạn Tập. Bởi vì ta là Túc Mệnh ngươi nhớ mãi không quên, hay là vì ta là Tri Ngọc đại sư - là số mệnh ngươi không dám gạt bỏ?
"Ngày nào ngài còn là Tri Ngọc đại sư, hoàng thượng còn kính ngài ngày ấy; nếu có một ngày ngài không phải, thì sẽ thế nào?" Phượng Thành nói. "Sẽ trở thành quý phi?"
Túc Mệnh đứng hình.
"Tri Ngọc đại sư còn giữ không được, ngày kia không phải thì còn có thể giữ được?" Phượng Thành lại hỏi.
Trong đầu Túc Mệnh chợt đoàng đoàng, giật mình tỉnh lại. Nếu nói nàng quả thật rất ghét thân phận này, và hiện tại thì đã ghét thêm đến tột cùng.
Túc Mệnh thông suốt, nàng quay đầu cười nhìn Phượng Thành: "Ta biết rồi, các ngươi đều sợ ta dứt áo ra đi. Hiện tại... hãy yên tâm!"
Phượng Thành ngẩn ra - không ngờ Túc Mệnh nói thẳng - nhất thời ngại ngùng, nàng ho nhẹ một tiếng: "Đứng đã lâu, vẫn là đi ngồi một chút đi."
Túc Mệnh vui vẻ gật đầu, cùng Phượng Thành đồng hành.
*
Buổi tối, trong Cung-viên, treo nhiều đèn lồng, hoàng đế Ngạn Tập làm khách mượn hơi chủ mời mọi người ăn tiệc tối. Mà khách mời đó là Lưu Quang.
Lưu Quang dự tiệc mà không yên. Khi nàng đi đến, nhìn thấy Túc Mệnh ngồi cùng Ngạn Tập, nàng chọn vị trí cách vài người ngồi xuống.
Bốn thị nữ đều đến. Diễm Trì vừa đến thì ngồi dưới Lưu Quang, nhưng Túc Mệnh nhìn đến, Diễm Trì ngoan ngoãn đứng dậy chuyển qua ngỗi giữa Túc Mệnh và Lưu Quang. Thấy ở giữa còn trống một ghế, Diễm Trì kéo Bảo Kiều ngồi xuống. Người chẳng hiểu mô tê gì là Đào Khê - người trở về cùng hoàng đế - nàng không thấy đao quang kiếm ảnh trước mắt - thật tình tự nhiên mà ăn, và ngẫu nhiên sẽ nói chuyện cùng Phượng Thành bên cạnh.
Từng món từng món mang lên đều để trước mặt hoàng đế. Hoàng đế giương tay hướng Lưu Quang. Túc Mệnh nhếch cằm. Diễm Trì liền đem đồ ăn chuyển qua trước mặt Lưu Quang. Lúc đó, Lưu Quang có chút bất an vì tất cả đều nhìn nàng; nàng cũng không biết có nên gắp hay không; may mà có nha hoàn ở bên cạnh không ngừng gắp dùm cho mọi người - tất nhiên là bắt đầu từ hoàng đế Ngạn Tập. Khó xử nhất là hoàng đế cứ một câu