Ngày hôm sau, thái tử đến đón Lưu Quang hồi cung - lần này Hoành Khuynh gióng trống khua chiêng như sợ không ai biết hắn cưới thái tử phi; bởi vì Lưu Quang đang chịu tang nên hết thảy đã được giản lược - nói cách khác, nếu không phải Lưu Quang đang chịu tang thì e là còn phô trương hơn nhiều. Và lần này dân chúng cũng không ai gặp được thái tử phi dung mạo tuyệt sắc nữa.
Thời điểm đón Lưu Quang, thái tử có hỏi Túc Mệnh, nhưng Túc Mệnh nói là hoàng mệnh chưa tới, không tiện lấy thân phận Tri Ngọc đại sư để vào cung cho nên cũng không có đi theo. Và để thể hiện quan hệ thân mật giữa thái tử đương triều và tân phi, thái tử thoải mái ngồi cùng kiệu với Lưu Quang hồi cung.
Túc Mệnh cũng không ra tận cửa đưa tiễn mà đứng ở linh đường - song, nàng có thể nghe được động tĩnh ở ngoài ra sao - và khi mọi âm thanh nhỏ dần rồi biến mất thì đã là một lúc lâu.
Lưu Quang không có ở đây, tất nhiên nàng vẫn sẽ đến túc trực bên linh cữu. Túc Mệnh đóng cửa linh đường. Bên trong im ắng. Túc Mệnh yên lặng nhìn vào bài vị mẫu thân Lưu Quang, bởi vì nhìn thẳng mà ngược lại giống đang trao đổi cùng nó. Cuối cùng, khi Túc Mệnh đốt ba cây nhang cắm vào lư hương thì chợt nghe có kình phong ngoài cửa sổ, nàng quay đầu lại, một thứ gì đó xuyên cửa sổ mà qua rồi rơi xuống đất phát ra tiếng thanh thúy.
Túc Mệnh đi qua, chưa nhặt lên đã nhíu mày. Nàng bước ra cửa, nhìn trái phải đều không thấy có người, nàng miễn cưỡng giương giọng nói: "Xuống đây đi." Nói xong lại đi vào.
Cửa vừa đóng, cửa sổ bị tung ra, hai cái bóng phi thân tiến vào. Là Phượng Thành và Diễm Trì.
"Tiểu thư." Hai người hành lễ.
Phượng Thành xoay người nhặt trâm bạc của mình cắm lại lên đầu. Còn Diễm Trì thì lải nhải.
"Tiểu thư, ngài thấy tụi em đến sao không giật mình hả? Tại sao ngài không hỏi tại sao tụi em đến..."
"Nếu muốn ta giật mình thì ném thứ khác đi." Túc Mệnh lấy cái mõ chuẩn bị gõ.
"Đừng gõ nữa, " Phượng Thành vừa sửa tóc vừa cười nói. "Chúng ta mới từ phòng bếp đến, tất cả đã ngủ hết rồi. Những nơi khác em cũng đi một lần luôn rồi."
"Sao phải ném trâm?" Túc Mệnh nhướng mày, "Tâm tình không tồi à?"
"Vâng!" Phượng Thành cười tít mắt - tình cảnh khó gặp này khiến Diễm Trì không khỏi ôm hai tay và thầm nghĩ: lạnh quá.
"Nói đi, tại sao lại đến đây?" Túc Mệnh hỏi.
Phượng Thành thu hồi ý cười, thở dài: "Đúng như ngài nghĩ, phải cẩn thận hoàng thượng."
"Chúng ta nhận được tin, nói hoàng thượng lại phái ngài đi sứ Hoành Quốc. Với hai vị đại nhân lần trước." Diễm Trì bổ sung nói. "Em thấy hoàng thượng có vẻ đã nhìn ra ngài và Lưu Quang không tầm thường rồi, sợ ngài không trở về nữa cho nên mới dùng chiêu này. Tụi em sợ ngài vướng víu với Hoành Quốc nên vội đến đây. Mới đến hồi sáng."
"Thì ra là thế." Túc Mệnh gật đầu, nhìn người có vẻ mệt mỏi, "Có điều... ta đã gặp thừa tướng rồi. Với cả thái tử."
"Cái gì?" Phượng Thành Diễm Trì đồng loạt hô và hai mặt nhìn nhau. Bọn họ cũng vừa mới lẻn đến, thừa dịp bên ngoài náo nhiệt đem Tây viện xem xét một lần. Vừa rồi nhìn qua ngói thấy Túc Mệnh, tưởng nàng đang trốn ở đây bởi vì họ nghĩ dù sao hai người sẽ không đồng loạt xuất hiện.
"Uh. So với kế hoạch của chúng ta nguyên bản hơi khác. Ta và Lưu Quang đã gặp thừa tướng. Sau khi đối chất mới quyết định không cần hiện thân trước mặt thái tử. Dù sao thừa tướng cũng không muốn lôi ta vào chuyện này làm sự tình trở nên phức tạp. Có điều, không ngờ Ngạn Tập đã hạ cờ buộc ta hiện thân. Ta thật muốn xem hắn có dụng ý gì." Túc Mệnh nheo mắt lại, ánh mắt dần lạnh đi.
"Cho nên chúng ta mới đến." Phượng Thành nói.
"Đến lúc đó em phẫn thành ngài quay về Ngạn Quốc, xem xem bọn họ có phát hiện được hay không." Diễm Trì lầm bầm nói. "Giờ tụi em ra ngoài, tìm hiểu xung quanh thử."
"Cũng được." Túc Mệnh lúc này mới biểu lộ phiền não, nói, "Hôm qua ai ra vào đại môn đều bị thủ vệ nghiêm tra đấy."
"Em biết rồi." Phượng Thành gật đầu. "Ngài ở đây cùng Lưu Quang có đúng không."
"Bất quá, " Phượng Thành lại nói, "Lưu Quang tiến cung, không có việc gì chớ?"
Túc Mệnh mặt mày khẽ buông lỏng, nói: "Ta tin Lưu Quang. Nàng rất thông minh."
"Mà hình như thái tử thật sự thích nàng hở..." Diễm Trì cúi đầu nói.
"Ừ." Túc Mệnh gật đầu, cũng không tranh luận tiếp.
Phượng Thành yên lặng nhìn Túc Mệnh một hồi, nói: "Tụi em đi trước."
Khi hai người sẽ mở cửa, Túc Mệnh ở phía sau nói: "Còn vài ngày nữa, không vội. Hai em tìm chỗ ngủ một giấc đi."
Phượng Thành Diễm Trì song song hành lễ rồi lắc mình đi ra ngoài.
Túc Mệnh chậm rãi thở phào một cái.
Đi hết rồi, sự thanh vắng ngược lại làm nàng thanh tĩnh.
*
Một nơi khác, Lưu Quang theo thái tử tiến cung.
Bên trong, kiệu rất rộng. Dĩ nhiên trong mắt Hoành Khuynh chỉ có Lưu Quang và hắn cũng rất tự nhiên ngồi gần nàng. Còn Lưu Quang thì nghiêm chỉnh mà ngồi: mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, rất nhã nhặn.
Hoành Khuynh càng nhìn càng mừng, nhịn không được hỏi: "Nàng bị Yến phu nhân giam lỏng, nhất định chịu rất nhiều khổ sở phải không?"
Lưu Quang hơi nâng mắt. Nếu đổi lại trước kia mà hỏi như thế này thì Lưu Quang tất nhiên sẽ chua xót. Nhưng hiện tại tâm tình đã hoàn toàn khác. Nếu nàng có thể tha thứ Đại phu nhân thì tất sẽ không nguyện nhớ lại những gì đã qua.
Hoành Khuynh thấy Lưu Quang không muốn nói thì thương tiếc, vì thế hắn đổi đề tài hỏi: "Nàng theo Tri Ngọc đại sư đến Ngạn Quốc, một đường khốn khó, cũng chịu khổ rồi."
Lưu Quang nói: "Tri Ngọc đại sư đối đãi ta tốt lắm, như khách quý vậy."
"Nàng ấy quả thật là kỳ nhân." Hoành Khuynh gật đầu nói.
"Thái tử điện hạ hiểu lầm đại sư đều do ta cả, " Lưu Quang bất an nói. "Đại sư theo ta trở về cũng là hy vọng có thể cởi bỏ hiểu lầm, hai nước vẫn giao hảo như cũ."
Hoành Khuynh cười: "Vốn là có chút hiềm khích. Hiện tại người cũng đã tới giải hòa vậy thì càng thích hợp rồi."
Lưu Quang nghe vậy nhẹ nhàng "vâng" một tiếng, sau đó nhắm mắt lại và có vẻ mỏi mệt.
Hoành Khuynh nghe thị nữ nói Lưu Quang đêm qua vẫn canh giữ ở linh đường, tiếng mõ vang trắng đêm, xem ra là rất mệt, vì thế hắn cũng không nói chuyện với nàng nữa, để cho nàng nghỉ ngơi một chút.
Vào cung, bởi vì hoàng đế còn tại triều, Hoành Khuynh cùng Lưu Quang đổi nhuyễn kiệu đi đến Trạch-Quảng-Cung của hoàng hậu.
Hoàng hậu biết đã tìm được thái tử phi và cũng biết hôm nay thái tử sẽ mang nàng đến thỉnh an, cho nên đã đợi.
Thái tử phi trước là giả cho nên chưa bao giờ ra khỏi Đông Cung, sau