Hoành Khuynh dẫn Túc Mệnh đi dạo phố: Hoành Khuynh mặc thường phục nhưng phía sau vẫn như có vài thị vệ đi theo - một tấc cũng không rời; Túc Mệnh thì đội duy mạo và quần áo gọn gàng. Một đường đi, Hoành Khuynh chỉ trỏ và đề cử những nơi phồn hoa. Đi được một lúc, Hoành Khuynh mang Túc Mệnh đến trà lâu nổi danh nhất và chọn một gian nhã thất ngồi cùng nàng.
"Thế nào? Phong cảnh Hoành Kinh ta đấy."
"Kinh đô hiển nhiên phồn hoa, " Túc Mệnh cười và chuyển mắt nói. "Lần trước nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn, ta cũng nên dẫn điện hạ đi dạo như thế này."
Hoành Khuynh nhất thời xấu hổ, vội hỏi: "Lần trước ngộ thương đại sư, Ngạn hoàng không cho ta gặp ngài nữa... Thương thế của ngài..."
"Tốt rồi." Túc Mệnh cười nói. "Cũng không nặng lắm. Với lại có lương y dĩ nhiên là nhanh khỏi."
"Đại sư thương vừa lành đã muốn giải trừ hiểu lầm giữa chúng ta, thật làm Hoành Khuynh xấu hổ." Hoành Khuynh thở dài nói. "Nghe nói ngay cả cựu thừa tướng cũng sùng bái đại sư. Thật sự là Hoành Khuynhlỗ mãng." Hoành Khuynh dứt lời rót hai chén nước. "Hoành Khuynh tạm lấy nước mà kính vậy."
Túc Mệnh nhận chén nước.
Kính xong, Hoành Khuynh mới hỏi chuyện hắn rất muốn biết: "Đại sư, không biết Lưu Quang... không biết Lưu Quang trước kia trông như thế nào?"
Túc Mệnh suy nghĩ một chút, nói: "Vừa rồi, ở trên đường, không ngừng có nữ tử đi qua chúng ta, điện hạ có nhớ được bọn họ không?"
Hoành Khuynh lắc đầu, cười nói: "Đều là những người bình thường làm sao để mắt được."
"Đúng thế." Túc Mệnh gật đầu.
Hoành Khuynh sửng sốt - bây giờ mới hiểu.
"Thật ra, điện hạ đã gặp nàng rồi." Túc Mệnh lại nói.
"Khi nào chứ?"
"Ngay ngày đại hôn, một mình điện hạ làm pháp sự; nàng đứng đó mà điện hạ không nhận ra."
Hoành Khuynh ão não: "Nhất định khi đó nàng rất khó chịu."
Túc Mệnh hồi tưởng: khi đó, Lưu Quang đi ở cuối cùng và đi chậm nhất. Hẳn là khó chịu thật.
"Khi ở Kỳ-Phúc điện, đó vốn là cơ hội thích hợp nhất để nói cho ngài, nhưng mà điện hạ không hề nhìn nàng, " Túc Mệnh hỏi, "Nếu khi đó ta nói cho điện hạ, điện hạ sẽ tin?"
Hoành Khuynh chỉ phải lắc đầu.
"Vậy là được rồi." Túc Mệnh gật đầu.
Trong đầu Hoành Khuynh chợt lóe linh quang, hưng phấn nói: "Thì sao chứ? Lần trước đã bỏ lỡ Lưu Quang, hiện tại ta sẽ bù đắp. Đợi sau khi tang kỳ kết thúc, mong đại sư lại làm pháp cho chúng ta ở Kỳ-Phúc điện, không biết đại sư có nguyện ý hay không?"
Túc Mệnh sửng sốt, suy nghĩ xong mới nói: "Ta phải trở về trước Trung thu rồi, e là không kịp; nếu Lưu Quang không ngại, thì có thể ta sẽ ưu tiên."
"Vậy thì không thể tốt hơn!" Hoành Khuynh cao hứng rót chén nước, "Ta kính đại sư một ly."
Ngồi được một lát, hai người tiếp tục đi. Đường đông người, chen chúc, khó tránh khỏi sẽ va chạm, Túc Mệnh xem đủ - lúc này mới bảo muốn về. Và Hoành Khuynh tiễn Túc Mệnh về Tây viện. Bởi vì Lưu Quang đang ở linh đường niệm kinh, Hoành Khuynh nhỏ giọng nói chuyện cùng Túc Mệnh - bảo Túc Mệnh đem chuyện vừa rồi bọn họ quyết định nói cho Lưu Quang - sau đó, Hoành Khuynh nhìn Lưu Quang một lúc mới chịu rời đi.
Hoành Khuynh đi rồi, Túc Mệnh lặng im một lúc. Và lúc này, nàng lấy mảnh giấy từ trong tay áo ra. Có đều, đó không phải là giấy trắng mà là tờ giấy dầu đựng bánh rán tùy tiện xé một góc. Và trên đó viết: yên lặng chờ đợi.
Chắc chắn hai người Phượng Thành luôn luôn tìm cơ hội, thấy Túc Mệnhđi ra ngoài nên đã theo dõi. Và cũng vì là quen thuộc nên mới thuận lợi nhét giấy vào tay Túc Mệnhkhi gặp thoáng qua.
Yên lặng chờ đợi, đúng vậy, trạng thái trước mắt không phải là điều này sao?!
Lưu Quang niệm kinh xong thì hỏi Túc Mệnh thấy đường phố như thế nào. Túc Mệnh đem tờ giấy hai người Phượng Thành đưa cho giao cho Lưu Quang xem trước, sau đó mới nói lại đề nghị của Hoành Khuynh. Lưu Quang vân vê tờ giấy suy nghĩ một lát, đột nhiên nàng phát hiện đó là một cơ hội vô cùng tốt, vì thế nàng đồng ý.
"Hoàng hậu có thể sẽ an bài khi hành pháp xong, và ta cũng có thể mang nàng ra được." Túc Mệnh nói.
Tự nhiên tờ giấy bị rớt, Lưu Quang cúi lưng nhặt nó lên, sau đó nàng gật đầu: "Ừ. Ta sẽ tìm cơ hội tiến cung gặp hoàng hậu."
Hôm sau, quan văn Lê Thanh và quan võ Tiêu Viên rốt cục mang người ngựa đến Hoành Kinh. Hoành Khuynh quả thật sai người đến báo cho Túc Mệnh. Lê Thanh, Tiêu Viên biết Túc Mệnh đã đến Hoành Kinh tất nhiên muốn tới gặp nàng ngay, mà không tiện là Túc Mệnh đang ở cùng thái tử phi Yến Lưu Quang tại Tây viện, cho nên bọn họ mới quyết định nghỉ ngơi ở hành cung và sẽ gặp mặt nhau tại đó vào ban đêm.
Đêm đến, khi Túc Mệnh đi vào hành cung, hai quan viên đã dẫn đại đội nghênh đón ở ngoài cửa, nhìn thấy nàng đều hành lễ.
Túc Mệnh đội duy mạo, Lê Thanh thấy thế liền sai người đưa trường bào pháp sư cho nàng: "Đại sư, đây là hoàng thượng lệnh cho thần mang đến cho ngài."
Túc Mệnh tiếp nhận: "Hoàng thượng còn nói gì nữa?"
Lê Thanh, Tiêu Viên hai mặt nhìn nhau.
Trong một năm mà hai lần đi sứ Hoành Quốc, nếu là ở trước kia bọn họ chắc chắn sẽ không tin - nhưng bây giờ bọn họ lại đến Hoành Kinh của Hoành Quốc một lần nữa rồi - thật sự giống như đang nằm mơ vậy. Nhưng lần trước thái tử Hoành Quốc đại hôn xảy ra biến cố, nên bây giờ bọn họ thật sự hy vọng lần này nhất định phải bình an!
Dĩ nhiên, chuyến này và chuyến lần trước là cảm thụ hoàn toàn khác nhau. Chuyến lần trước bởi vì đồng hành cùng Tri Ngọc đại sư, tâm tình hai người bọn họ đương nhiên dâng trào cao độ - tự hào đắc ý vân vân. Nhưng lần này...
Nếu các ngươi không mang Tri Ngọc đại sư trở về thì tự xách đầu