Lưu Quang vì đau mà tỉnh. Bụng như bị hỏa thiêu khiến nàng đầu đầy mồ hôi mà tỉnh lại.
"Ngươi ổn chứ?" Giọng nói rất quen, phương thức rất quen, không cần nhìn cũng biết là Diễm Trì.
Diễm Trì nghe được tiếng Lưu Quang rên rĩ, và nàng còn đang cầm khăn lau mồ hôi cho Lưu Quang.
Đợi Diễm Trì lau cho mình xong, Lưu Quang mới nghiêng đầu. Đây là căn phòng xa lạ; nàng không biết mình đang ở đâu nữa. Trừ Diễm Trì ra, Phượng Thành cũng có ở đây, nhưng mà cũng chỉ hai người này.
Diễm Trì thấy Lưu Quang chán nản mà nhìn mọi thứ thì quay đầu lại nhìn Phượng Thành. Phượng Thành thong thả đến ngồi ở mép giường.
"Ngươi đã hôn mê mười ngày, không có bất kì âm thanh gì, thật dọa người."
Lưu Quang nhìn Phượng Thành; nàng nói rất dịu dàng, dường như không phải là nàng.
"Nhanh khỏe lại, khỏe lại chúng ta sẽ về nhà." Phượng Thành vén tóc bê bết của Lưu Quang ra, càng thêm dịu dàng nói.
Lưu Quang chớp mắt, hỏi: "Nàng ấy đâu rồi?"
"Đi rồi." Phượng Thành đáp ngắn gọn.
Lưu Quang chấn động.
"Làm sao?" Phượng Thành hỏi.
"Không có gì." Lưu Quang đáp liền. Nhưng đáp xong thì ngây ngẩn. Và nàng suy nghĩ thật lâu, sau đó nghiêng đầu quay vào trong. Vì thế Phượng Thành không hỏi nữa.
Dùng thuốc xong, Lưu Quang ngủ.
Diễm Trì nhìn kỹ một hồi rồi thấp giọng hỏi Phượng Thành: "Hiếm khi ngươi ôn nhu như thế, thật sự dọa ta luôn đấy."
"Người chết đi mà sống lại, có thể sánh bằng cả cuộc đời ngươi." Phượng Thành đang dọn bàn mà tự nhiên đứng thẳng nói, "Nàng vẫn có chỗ đáng yêu của nàng."
"Nếu không vì sao tiểu thư sẽ thích nàng chứ?" Diễm Trì nói và kiêu ngạo nhìn dáng Lưu Quang ngủ. Chỉ là nhìn nữa thì lại nhíu mày.
Lưu Quang cũng không có ngủ thật; nàng đang nghe hai người nói chuyện - song nói tới đây bọn họ đã cất bước đi ra ngoài.
*
Trên đường suối vàng, Túc Mệnh dẫn nàng trở về, nàng rất hy vọng Túc Mệnh hỏi nàng - hỏi gì cũng được - nhưng Túc Mệnh chỉ im lặng không nói lời nào dẫn đường. Lưu Quang tự biết có lỗi, cũng không dám mở miệng. Mà khi đến khu vực sương mù, cho dù ở sát bên nhau cũng không thấy gì thì truyền đến tiếng Túc Mệnh nói.
Túc Mệnh nói: "Cho ta một lý do đi."
Tay Lưu Quang chợt động đã bị Túc Mệnh giữ chặt. Lưu Quang nghẹn ngào trả lời: "Đây là cách tốt nhất mà. Nếu ta nói, nàng có đồng ý không?"
Túc Mệnh lại không nói gì, chỉ một mạch đi thẳng. Thế giới không có âm thanh sẽ làm người ta phát điên, Lưu Quang luôn phải cắn răng và càng về sau nàng lại không nhớ được gì nữa. Giống như cưỡi mây đạp gió vậy. Nhưng mà đau đớn.
*
Ngày thứ năm Lưu Quang tỉnh lại mới biết mình đang ở đâu. Không còn trong địa giới Hoành Quốc nữa - cái nơi nàng đã quyết nửa đời còn lại không sẽ không bước vào. Mà chỗ nàng đang ở cũng không hẳn là xa lạ. Đó là Vũ-Khởi thôn. Và Thế-Liễu-Tự - dù ngày xưa từng cầu nguyện cho mẫu thân có thể bình an vô sự mà đáng tiếc, bọn họ vừa về tới Vân Điếu Bàn lại nhận được tin mẫu thân chết - Lưu Quang vẫn đến đây dâng hương, và lần này nàng không cần phải che giấu dung mạo. Không phải bởi vì tới Ngạn Quốc rồi nên không sợ bị nhận ra mà là Lưu Quang cảm thấy không cần thiết.
Hồi Lưu Quang quyết tâm và thời điểm thuận lợi, ông trời quả thật nương tình trả lại dung mạo cho nàng. Nhưng khi nàng không tiếc chính mình và không phục tùng thì ông trời trừng phạt. Có lẽ viên thuốc độc kia quá độc. Hoặc có lẽ khác. Tóm lại sau khi Lưu Quang tỉnh thì da nàng sạm đi. Với lại hôn mê lâu nên gầy trơ xương, tao nhã dần dần biến mất. Cũng may nàng tỉnh lại rồi vẫn ăn uống bình thường, và Phượng Thành còn cho nàng uống thuốc giải hết độc đi - lúc này mới thôi không tiếp tục tiều tụy nữa. Phượng Thành nói trở lại Vân Điếu Bàn sẽ bồi bổ cho nàng, nhưng Lưu Quang không để ý.
Lưu Quang một mực muốn đến Thế-Liễu-Tự một mình - nên cũng không ai ngăn nàng. Mua nhang đèn, Lưu Quang dập đầu trước mặt các Bồ Tát và sau đó, đứng ở nơi Túc Mệnh từng đứng, nàng quyên bạc cho trụ trì như Túc Mệnh từng làm.
Số tiền này cũng không phải của nàng. Mà là của Túc Mệnh. Nhưng Túc Mệnh đang xa ở Ngạn Kinh; còn nàng thì đang quay về Vân Điếu Bàn. Diễm Trì lén nói cho nàng biết, nói Túc Mệnh đi theo sứ đoàn về tham gia Trung thu tế điện vào tháng chín; xong việc Túc Mệnh sẽ trở về; Túc Mệnh nhất định sẽ quay về Vân Điếu Bàn. Nàng từng hỏi Diễm Trì, hỏi Túc Mệnh có nói là trở về ngay không, mà Diễm Trì chỉ ấp a ấp úng, và thế là nàng biết Túc Mệnh chưa có tha thứ cho mình.
Phải thôi, nàng nhất định sẽ không tha thứ. Bởi vì mình đã lừa nàng. Nhưng, nếu không như thế-nếu mình nói ra kế hoạch này thì nàng đồng ý sao?
Mà, lại cô độc thì làm sao? Vân Điếu Bàn đã gần trước mắt rồi, nơi này là nhà Túc Mệnh, nàng sẽ trở về!
Trở lại Vân Điếu Bàn, Phượng Thành muốn để