Editor: Hana
Tổng bộ của truyền thông Phong Ngu.
Trong phòng làm việc ở tầng cao nhất, ba mặt cửa sổ đều sát đất, nhìn được toàn bộ tình hình giao thông của thành thị.
Cố Duật Ninh ngồi trước bàn làm việc, một thân tây trang cao cấp được định chế, lười biếng mà tựa lưng vào ghế, nhưng vẫn mang theo loại uy nghiêm nào đó khiến người ta không thể lại gần.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu lên lông mi của anh, lông mi dài phát sáng, tròng mắt bên trái so với màu mắt bên phải thì tối hơn, giống như đang bao phủ một tầng âm u.
Bên cạnh, trợ lý Chu nhìn điện thoại, nói với Cố Duật Ninh: “Đã đưa Lâm tiểu thư đến đại học Truyền thông Bắc Thành an toàn.”
Cố Duật Ninh nhắm hai mắt lại.
Mắt trái của anh đã bị mù nhiều năm trước, thuốc và châm cứu cũng không thể cứu chữa, mấy năm nay cũng đã quen rồi.
Nhưng mà gần đây, mắt trái lại bắt đầu xuất hiện hình ảnh mơ hồ!
Anh có thể thông qua mắt trái bị mù, nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt của một cô gái ––––
Cô gái này thể chất nhu nhược, một trận cảm mạo bình thường cũng có thể muốn nửa cái mạng của cô.
Trong nhà, cô cũng không được đối xử tốt, cực kỳ thiếu thốn. Trong những ngày tháng tốt đẹp nhất của con gái, cô còn nghèo túng giống một con vịt hôi, một bộ quần áo đẹp đều không có.
Tính cách trưởng thành sớm, trong khi chị ruột còn đang làm nũng hay cáu kỉnh trong lòng ba mẹ thì cô đã học xong phương pháp sinh tồn, nhẫn nại lại kiên cường.
Thế thì cũng thôi đi, cố tình trong tâm cô gái này còn mang một khát vọng lớn, khát vọng một ngày kia sẽ đi lên con đường rực rỡ trải đầy hoa.
Vì thế, cô nỗ lực học hát, trộm đi làm diễn viên quần chúng ở điện ảnh thành (nơi mà nhiều bộ phim chọn làm địa điểm để quay), đến đêm khi cả nhà ngủ rồi thì cô vẫn khêu đèn nỗ lực học tập.
Cuối cùng, lấy số điểm tuyệt đối về văn hóa nghệ thuật, thi đậu đại học Truyền thông Bắc Thành.
Cô mong sau khi lên đại học, tình cảnh gian nan của mình có thể thay đổi.
Nhưng mà, người trong vòng này đều biết, nếu không có tài lực khổng lồ và gia đình có bối cảnh chống đỡ thì một cô gái muốn đơn độc vươn lên đỉnh cao giới giải trí sẽ phải trải qua tra tấn như thế nào.
*****
Ngay từ đầu, Cố Duật Ninh cũng không để ý, mắt trái của anh là bởi vì dây thần kinh dẫn tới bị mù, cho nên sẽ thường xảy ra chuyện đau đầu, xuất hiện ảo giác cũng là chuyện có thể xảy ra.
Nhưng mà gần đây, số lần phát tác càng nhiều, ngày càng lợi hại, nhìn thấy hình ảnh cô gái phải chịu tủi nhục, anh tựa hồ cũng bị lây nhiễm cảm xúc.
Lòng tràn đầy ủy khuất, ngực đau, mắt trái giăng đầy tơ máu, thậm trí còn tràn ra nước mắt.
Như thế thì sẽ rất xấu hổ, đặc biệt là khi anh gặp mặt khách hàng quan trọng.
Hết thảy những dấu hiệu này, gần như đều thúc đẩy anh vươn tay về phía cô gái kia.
Nhưng, Cố Duật Ninh là kiểu người không chịu bị ai thúc ép.
Bởi vậy, anh càng không để ý đến những dị thường đó.
Thẳng đến một tháng trước, một cơn mưa to tầm tã, cô gái nhỏ bị nhốt trong bức tường điện ảnh thành, không có ô, chung quanh cũng không gọi được xe, mắt thấy liền phải ngồi xổm xuống chân tường qua đêm.
Cố Duật Ninh thực sự nhìn không nổi nữa, lần đầu tiên trong cuộc đời này phát ra thiện tâm, lấy việc giúp người làm niềm vui mà phái một chiếc xe tới đón cô gái nhỏ kia.
Vẫn là ngụy trang thành phần mềm gọi xe như cũ, đưa cô về nhà.
Sau sự kiện đó, Cố Duật Ninh phát hiện, mắt trái bị mù kia của mình vậy mà có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng!
Điều này khiến Cố Duật Ninh bắt đầu thử thỏa mãn nhu cầu của cô gái nhỏ, mắt trái mơ mơ hồ hồ....vậy mà lại thật sự có thể nhìn thấy được một ít đồ vật!
Cố Duật Ninh chạm đến quy luật, chỉ cần làm cô gái nhỏ vui vẻ, thị lực sẽ khôi phục lại.
Một khi cô gái nhỏ không vui, thị lực mắt trái sẽ giảm.
Nhưng cố tình, hoàn cảnh của cô gái nhỏ kia thật không xong, cha không thương mẹ không yêu, thân thể lại không tốt, thường xuyên nửa đêm trộm lau nước mắt, ban ngày còn giả bộ như chẳng có chuyện gì, đối với ai cũng cười hì hì.
Ngày trôi qua cũng thật nghẹn khuất.
*****
Lâm Nại Nại ngồi trong xe Maybach, cảm giác như mình đang nằm mơ, trong xe được trang bị như siêu xe trong phim điện ảnh đặc công, có TV và thiết bị chơi trò chơi, có trái cây tươi mọng, còn có âm nhạc vờn quanh 360 độ......
Chung quanh là mấy người đàn ông tây trang giày da đeo kính râm ngồi, gương mặt hiền từ(??) nhìn chằm chằm cô, khóe môi treo nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên.
Nhìn....có chút dọa người nha.
Lâm Nại Nại lấy điện thoại ra, tùy thời chuẩn bị gọi 110.
Nam tây trang ngồi đối diện cô nói: “Lâm tiểu thư, cô yên tâm đi, người xấu không thể lái Maybach đến bắt cóc cô đâu.”
Lâm Nại Nại cũng biết giá trị con người của mình chẳng có, dẫu bị bắt cóc thì ba mẹ sẽ không lấy tiền tới chuộc.
“Ngại quá, lần trước tôi bị nhốt ở điện ảnh thành cũng là các anh tới đón sao?”
“Mỗi ngày phần mềm đều phân cho chúng tôi rất nhiều đơn, điện ảnh thành cũng có mấy đơn lận, nên không nhớ rõ có từng đón Lâm tiểu thư không.”
Lâm Nại Nại:.......
Kỹ thuật diễn mặt không đổi sắc này......làm tài xế thì thật đáng tiếc.
Huống chi, mặc một thân tây trang đắt đỏ mà dám nói là tài xế công nghệ, coi cô là con ngốc à?
Nửa giờ sau, bốn vị “tài xế công nghệ” cực kỳ tri kỷ mà dừng tại ngã tư cách trường học không xa, tránh tạo thành phiền toái cho Nại Nại trong buổi đầu nhập học.
Bọn họ xuống xe, lấy vali của Lâm Nại Nại để xuống đất, đưa cho cô, nói: “Lâm tiểu thư, đi thong thả.”
Lâm Nại Nại nở nụ cười ngọt ngào với bọn họ: “Cảm ơn các chú.”
Bốn người đàn ông liếc nhau, bống nhiên có loại cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
Tuy rằng không biết vì sao Boss lại phái bọn họ tới hộ tống một sinh viên mới nhập học, tốt xấu gì bọn họ cũng là bốn trong năm người vệ sĩ tư nhân mạnh nhất.
Nhưng khi cô gái nhỏ này cười lên, cmn thật quá ngọt ngào, quá ngoan ngoãn, dù không trả lương thì bọn họ cũng nguyện ý đưa~
*****
Lâm Nại Nại kéo theo vali đến cổng trường Đại học Truyền thông Bắc Thành, quay đầu lại, chiếc Maybach kia đã biến mất nơi cuối con đường, giống như chiếc xe ngựa bí đỏ mộng ảo của cô bé lọ lem.
Cô lại cúi đầu nhìn vali lớn và đôi giày thể thao đơn giản trên chân, tiếng chuông 12 giờ đã qua, cô lại biến trở về cô bé lọ lem.
Nhưng mà, cô tin, những gì chị gái có được....cô nhất định có thể dựa vào nỗ lực của bản thân mà vươn tới!
Lâm Nại Nại niềm mang theo niềm tin tràn đầy mà đi vào trường.
Mùa khai giảng, trong trường cực kỳ náo nhiệt, có học sinh cầm giấy báo trúng tuyển vội vàng chạy đi báo danh, cũng có phụ huynh mang theo chậu, chăn mà một ít đồ dùng cần thiết cùng con đến khu kí túc xá....
“Bíppppp”
Một tiếng còi xe chói tai vang lên, Lâm Nại Nại thấy chiếc xe siêu xe màu đen biển số 6366 của nhà mình chậm rãi tiến vào trường.
Mui xe được mở ra, Lâm Tuyết Nhu đứng từ mui xe nhìn cảnh sắc vườn trường đại học, thật náo nhiệt.
“Oa, bạn học kia....là minh tinh sao, nhìn thật quen mắt!”
“Bình thường thôi, những sinh viên mới nhập học của trường chúng ta....nghe nói có không ít minh tinh đâu.”
“Là Lâm Tuyết Nhu!
Diễn nữ 2 trong《Vị ngọt thanh xuân 》.”
Lâm Tuyết Nhu trông thấy bóng người Nại nại một mình kéo vali phía xa xa, hất hất cằm, khó chịu tích tụ trong lòng, chợt xả ra hết.
Quả nhiên vừa nãy chỉ là nhìn nhần, làm sao có chiếc Maybach đưa nó đến trường được.
*****
Sau khi Nại Nại đi vào sân trường, kéo vali lớn, lập tức đi thẳng đến kí túc xác của mình, chuẩn bị thu xếp đồ đạc.
Buổi chiều, bạn cùng phòng kí túc lần lượt đến.
Đại học Truyền thông Bắc Thành không hổ là cái nôi ‘sản xuất’ người cho giới giải trí, sinh viên có thể vào đây học không có gì ngoài tài năng sở trường, hơn nữa giá trị nhan sắc thấp nhất thì cũng đủ tiêu chuẩn.
Mấy người bạn cùng phòng của Lâm Nại Nại đều là đại mỹ nữ, nhưng mà mỗi người lại mang một vẻ đẹp khác nhau.
Cảnh Dao đối diện cô, cao gầy mảnh khảnh, vòng eo tinh tế, tính cách cũng rất ngay thẳng, vừa thấy Lâm Nại Nại liền kéo tay cô tựa như quen thuộc mà nói chuyện thật lâu.
“Vị bạn cùng phòng này, nhìn cậu quen mắt quá.”
Nại Nại: “Oa, nhìn cậu cũng quen lắm.”
“Thật vậy chăng?”
“Ừ ừ!”
Một người bạn cùng phòng khác: “Đều là người nghiệp dư, ai cũng chẳng quen biết ai, đừng giả khách sáo nữa đi.”
Mấy cô gái cười đến nghiêng ngả, quan hệ lập tức được kéo gần lại rất nhiều.
Cảnh Dao dí sát mặt cẩn thận quan sát Lâm Nại Nại –––
Cô đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt phượng xinh đẹp, lông mi dài cong vút, run run......có vài phần hương vị mỹ nhân cổ điển.
“Nói thật đi, có phải cậu từng diễn phim truyền hình gì không!”
Một thiếu nữ ngốc manh Lương Vãn Hạ bên cạnh vội vàng nói: “Nhớ ra rồi, cậu diễn vai nữ phụ Lạc Tây Nhiên siêu cấp giả tạo người nào cũng ghét trong 《 Vị ngọt thanh xuân 》, có đúng không?”
Cảnh Dao khoanh tay, vuốt cằm, lộ ra ánh mắt cao thâm khó đoán: “Thì ra cậu chính là nữ thần minh tinh trong truyền thuyết của khoa chúng ta –Lâm Tuyết Nhu.”
Mấy cô gái trong kí túc xá nhìn chằm chằm vào cô, càng nhìn càng thấy giống.
Bỗng nhiên, bầu không khí như bị “rót” thuốc xấu hổ, không khí thoải mái vui vẻ vừa rồi trở thành hư không.
Nại Nại lấy giấy báo danh của nhà trường cho các cô xem, còn nhấn mạnh giải thích: “Tớ tên là Lâm Nại Nại, không phải người mà các cậu nhắc tới.”
“Tớ đã sớm nói mà.” Cảnh Dao thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tớ không muốn làm bạn cùng phòng với minh tinh đã ra mắt đâu, áp lực lắm.”
“Hơn nữa, cũng không mong cánh cửa ký túc xá bị các cô gái truy tinh (theo đuổi thần tượng) đạp hỏng.”
Lương Vãn Hạ đánh giá Lâm Nại Nại, nói: “Nói, Nại Nại, sao cậu với minh tinh Lâm Tuyết Nhu kia giống như vậy, nói không chừng sẽ trở thành ‘tiểu Tuyết Nhu’ đấy.”
Lâm Nại Nại gật đầu, không thể phủ nhận.
Thực ra cô không hề nghĩ muốn trở thành ‘tiểu Tuyết Nhu’.
Học tập thì được chứ đừng bắt chước rập khuôn, đây là quy luật vĩnh viễn không đổi trong giới giải trí, bắt chước và tương tự thì cô mãi mãi không thể trở thành một người có cá tính độc đáo riêng.
Cô muốn trở thành một người có một không hai, độc nhất vô nhị, tỏa sáng lấp lánh.
“Các cậu nghe tin gì chưa, buổi tối hôm nay trường chúng ta có buổi vũ hội giao lưu hữu nghị đấy.”
Cảnh Dao thần bí nói: “Hình như.......Cố Bình Sinh cũng sẽ tới.”
“Cố Bình Sinh!” Lâm Nại Nại kinh ngạc: “Sao anh ta lại.....”
Cố Bình Sinh là con thứ Cố thị của truyền thông Phong Ngu, Cố thị trong truyền thuyết có hai con trai, anh cả Cố Duật Ninh tiếp quản điều hành cả tập đoàn xí nghiệp.
Mà con thứ Cố Bình Sinh thì trà trộn vào giới giải trí, được anh trai mạnh mẽ lăng xê nâng đỡ thành nam thần lưu lượng siêu cấp.
Cố Bình Sinh là thịnh thế mỹ nhan, có thể nói là tuyệt sắc nhân gian, mà nghe đồn anh cả của hắn –tam gia Cố Duật Ninh, nhan sắc.....chỉ hơn chứ không kém!
Lương Vãn Hạ vốn đang thảnh thơi đi tới, nghe thấy ba chứ Cố Bình Sinh thì giống hệt những cô gái truy tinh, trực tiếp nhảy dựng lên: “Ôi mẹ ơi! Người yêu tôi muốn tới! A a a a điên mất rồi!”
Cảnh Dao liếc mắt nhìn cô nàng một cái, ghét bỏ nói: “Vui cái gì, vũ hội giao lưu này chẳng có một chút liên quan gì đến chúng ta cả. Đây là sinh viên trong trường tổ chức, người nhận được thư mời.....đều là sinh viên có tiếng tăm trong trường, ví như Cố Bình Sinh ấy, chính là một trong hai học trưởng của chúng ta ở trường đại học này.....”
Lương Vãn Hạ ôm chặt cô mà lau nước mắt, vừa lau vừa khóc nói: “Tôi con mẹ nó thật sự muốn đi!”
Cảnh Dao: “Không bằng cậu lên trời luôn đi.”
Ngay cả Lâm Nại Nại đều nhịn không được mà trái tim hướng tới: ”Tớ cũng hơi muốn lên trời.”
*****
Trong phòng hội nghị, Cố Duật Ninh đối mặt với một thành viên hội đồng quản trị mặt như lá bài poker, giơ giơ tay lên, ý bảo bọn họ tạm ngừng báo cáo.
Thành viên hội đồng quản trị khó hiểu nhìn anh.
Anh đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, lấy điện thoại ra lướt tìm một dãy số, rất nhanh, điện thoại được kết nối, một âm thanh trong trẻo từ tính vang lên:
“Anh, hiếm lắm mới thấy anh chủ động liên lạc với em.....”
“Đêm nay có lịch trình gì không?”
“Đêm nay à.” Cố Bình Sinh nghĩ nghĩ: “Hình như trong trường có tổ chức vũ hội giao lưu gì đó, em nhận được thư mời, nhưng lười đến.”
Thật lâu sau, Cố Duật Ninh nói: “Đêm nay, cần phải tham dự.”
Cố Bình Sinh ngẩn người: “Không phải chứ anh trai, sao bỗng dưng anh lại quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của em....”
Hắn còn chưa nói xong, liền bị ngắt lời –––
“Mặt khác, cái thư mời vũ hội trong tay em.....”
Cố Duật Ninh xoa xoa khóe mắt, thực bất đắc dĩ mà nói: “Nghĩ cách lấy nhiều thêm mấy cái.”