Editor: Hana
Giây phút Lâm Tuyết Nhu nhìn thấy Nại Nại, suýt chút nữa cho rằng mình hoa mắt.
Lâm Nại Nại trong ấn tượng của cô ta vĩnh viễn là sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc, gầy gầy yếu yếu như con khỉ nhỏ, ném trong đám người nhất định sẽ như đá chìm xuống đáy biển.
Cô ta chưa từng thấy dáng vẻ của cô em gái này lúc trang điểm.
Phong cách trang điểm thanh nhã điềm đạm phối hợp với lễ phục cắt may khéo léo, không nói đến chiếc váy lộng lẫy hay không, mà chỉ cần như này.....đã đủ khiến đại đa số cô gái ở đây ảm đạm.
Trong lòng Lâm Tuyết Nhu cực kỳ không vui, lấy điện thoại di động gọi cho em gái.
Lâm Nại Nại nhìn hai chữ “chị gái” trên màn hình điện thoại, liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Nhu đứng cách đó không xa một cái.
Này.....cần thiết gọi điện thoại sao?
Lâm Tuyết Nhu đứng ở góc tường nhìn chằm chằm, ngón tay gõ nhẹ, ý bảo cô nhanh chóng nghe máy.
“Alo.”
“Rốt cuộc em đang làm cái gì thế?” Lời chất vấn của Lâm Tuyết Nhu dồn dập đến: “Đã bảo em đừng tới rồi mà, sao còn tới đây? Muốn cố ý khiến chị khó xử sao?”
“Không phải, các bạn đều muốn đến xem, em cũng.....”
“Nại Nại, chị biết em vẫn luôn xuất đạo nhưng không ngờ em vậy mà lại chỉ vì cái trước mắt!”
Lâm Tuyết Nhu thất vọng nhìn cô: “Em cho là dựa vào bám víu quan hệ, kết bạn với nhiều người là có thể nổi tiếng sao!”
“Em chưa từng nghĩ như vậy.”
“Em khiến chị quá thất vọng.” Lâm Tuyết Nhu hạ tối hậu thư với cô: “Nếu em còn coi chị là chị gái của em thì hiện tại mau rời khỏi đây.”
Nại Nại đè thấp thanh âm: “Nếu em nói.....không thì sao.”
“Vậy thì chị sẽ nói chuyện này với mẹ ngay lập tức.” Lâm Tuyết Nhu trầm giọng uy hiếp: “Tháng này, em không cần tiền sinh hoạt nữa à.”
“........”
Cảnh Dao nhìn thấy Lâm Nại Nại siết chặt tay, bèn đi tới hỏi: “Sao thế, chị cậu mất hứng?”
“Ừm, bảo tớ đi về.”
Mấy giây sau, Nại Nại kinh ngạc nhìn Cảnh Dao: “Cao cậu....lại biết.”
Cảnh Dao nâng cằm, chỉ chỉ về phía Lâm Tuyết Nhu đang buông di động xuống ở trong góc: “Hai người lớn lên giống nhau, vừa nãy lại cùng cầm điện thoại, hơn phân nửa là gọi cho nhau, dùng đầu ngón chân cũng biết hai người là chị em.”
Nại Nại khẽ thở dài: “Các cậu tiếp tục chơi đi, có khả năng tớ thật sự phải về rồi.”
“Chị ta bảo cậu về cậu liền về, sao lại nghe lời thế chứ.”
Nại Nại nhẹ nhàng liếm môi dưới, giải thích: “Nhà của chúng tớ.....có trừng phạt về kinh tế, nếu không quay về, có lẽ tháng này không có tiền sinh hoạt.”
“Ôi, tiểu đáng thương, cậu mở to mắt nhìn xem, nơi này là đại học, soái ca mỹ nữ cả nước tụ hội, paparazzi xếp hàng dài ngoài cổng đại học Truyền thông để chụp lén kìa!”
Cảnh Dao xoa xoa gương mặt trắng nõn của cô, nói: “Còn sợ không kiếm được tiền sao, đi trên đường tùy tiện đi chụp mấy tạp chí là tiền sinh hoạt một tháng của cậu có ngay!”
“Thật sao?”
Cảnh Dao ôm lấy bả vai gầy yếu của cô: “Tin tưởng chị đây, năm tớ tròn 18 tuổi thì đã không hề sợ người trong xã hội nữa rồi.”
*****
Lâm Tuyết Nhu thấy Nại Nại có vẻ không định rời đi, trái tim giống như bị đặt trên giấy thiếc thêm mắm thêm muối rồi dùng lửa nướng.....rất không thích!
Lại có mấy sao internet đến gần Lâm Tuyết Nhu, nói với cô ta: “Bên kia có cô gái rất giống cô nha.”
“Đúng vậy, thiếu chút nữa tôi nhận lầm thành cô rồi.”
Lâm Tuyết Nhu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Hiện tại có vài cô gái cố ý phẫu thuật chỉnh thành dáng vẻ của minh tinh, không biết bọn họ nghĩ cái gì nữa.”
“Thì ra là như vậy.”
Nhóm sao internet thâm ý cười.
Trong lòng Lâm Tuyết Nhu càng khó chịu, tóm lại, không thể để Nại Nại tiếp tục ở đây nữa, vì thế cô ta đi tìm học tỷ trong Hội học sinh phụ trách tổ chức vũ hội.
Học tỷ tên là Triệu Sơ Mạn, một diễn viên nhỏ tuyến 18, trong giới giải trí hỗn loạn lăn lộn không tốt bằng ở trong Hội học sinh, vậy nên dựa vào vũ hội này, chị ta cũng muốn quen biết thêm nhiều minh tinh khác, kết bạn tăng nhân mạch.
Lâm Tuyết Nhu chủ động nói chuyện với Triệu Sơ Mạn khiến chị ta thụ sủng nhược kinh*, đối với lời phân phó của cô ta là nói gì nghe nấy, không hề hỏi lại.
(*)thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
*****
Nại Nại đang lắng nghe một nữ diễn viên có kinh nghiệm diễn xuất chia sẻ về những gì mình đã trải qua trong quá trình quay phim.
Triệu Sơ Mạn đi đến trước mặt cô, lạnh lùng nói: “Thư mời của cô đâu?”
Nại Nại biết chị gái này trong Hội học sinh, thành viên của ban tổ chức vũ hội, vì thế liền lấy thư mời ra cho cô kiểm tra.
Thư mời tất nhiên là thật.
Triệu Sơ Mạn tiếp tục chất vấn: “Từ đâu mà cô có nó?”
“Là khi em đi nộp tiền học thì ngẫu nhiên quay thưởng được giải đặc biệt.”
Sau khi Nại Nại kể chi tiết xong, Triệu Sơ Mạn ‘xì’ một tiếng, nở nụ cười: “Cô đang kể chuyện cười gì thế, lại còn quay thưởng khi đi nộp học phí, còn là giải đặc biệt?”
Người chung quanh cũng bị tiếng cười của cô ta hấp dẫn sự chú ý, ánh mắt tò mò nhìn sang.
Triệu Sơ Mạn cười ngả cười nghiêng, mà vẻ mặt của Lâm Nại Nại còn thật sự nghiêm túc, dáng vẻ không giống nói giỡn.
Sau khi cô ta cười một hồi, dừng lại, nói với Nại Nại: “Cô có biết những người ở đây là ai không, cô
coi chúng tôi là đứa ngốc à?”
Tinh tình Nại Nại tốt lắm, thản nhiên nói: “Không có.”
“Danh sách khách mời trong tiệc tối ngày hôm nay đều qua mắt tôi, nhưng mà tôi không nhớ rõ có cô, thư mời này rốt cuộc cô lấy ở đâu?”
“Thật sự là quay thưởng mà có.”
“Nếu cô không nói ra lai lịch của thư mời này, xin lỗi, tôi chỉ có thể mời cô rời khỏi đây.”
Cảnh Dao là người nóng tinnhs, thấy Triệu Sơ Mạn đang gây sự thì đứng chắn trước mặt Nại Nại, nói: “Nếu thư mời là thật thì chị có tư cách gì mà mời chúng tôi rời đi?”
Triệu Sơ Mạn cười lạnh đánh giá các cô một cái: “Chúng tôi đều mời nghệ sĩ có danh tiếng, các cô thì là cái thá gì mà cũng muốn đến đây góp vui!”
Cảnh Dao bị cô ta chọc giận hoàn toàn: “Chị thì có bao nhiêu danh tiếng mà dám ở đây nói xằng nói bậy hả? Thật xin lỗi nha, ba chữ Triệu Sơ Mạn này tôi tìm chẳng thấy!”
Triệu Sơ Mạn khó thở, mắng: “Đó là do cô kiến thức hạn hẹp, mấy đứa nghiệp dư còn không biết xấu hổ mà đứng đây.”
Lâm Nại Nại vẫn không nói gì bỗng mở miệng: “Hiện tại là nghiệp dư, không có nghĩa vĩnh viễn là.....”
“Cô nói cái gì!”
Cô nhìn Triệu Sơ Mạn: “Nổi tiếng hơn cô, hẳn là không khó.”
Triệu Sơ Mạn tức muốn điên rồi.
Cô gái này dáng người nho nhỏ, ánh mắt trong suốt, không nhiễm nửa điểm tạp chất.
Rõ ràng chỉ là lời bốc phét nhưng khi bị cô thật sự nói như vậy, giống như mỗi một lời nói đều phát ra từ tận đáy lòng, chất chứa đầy sự tin tưởng.
Nổi tiếng hơn Triệu Sơ Mạn, đúng là không khó.
*****
Lâm Tuyết Nhu thấy tiêu điểm của toàn trường đều rơi xuống trên người Lâm Nại Nại thì trong lòng càng thấy không khỏe, cho Triệu Sơ Mạn cái ánh mắt.
Triệu Sơ Mạn hiểu ý, ra vẻ chính nghĩa nói: “Nếu không nói ra lai lịch của thư mời thì tôi sẽ nghĩ là các cô trộm, mà thân là chủ tịch Hội học sinh và là người phụ trách của tiệc tối lần này, tôi yêu cầu các cô rời khỏi đây, nếu không thì bảo vệ sẽ đến mời các cô đi, đến lúc đó, mất mặt chính là nhóm các cô.”
Cảnh Dao cực kỳ khó chịu, gọi cô gái đang truy tinh đến choáng váng –Lương Vãn Hạ về, dắt tay Nại Nại, nói: “Đi thì đi, tôi còn chẳng thèm chơi đâu!”
Đúng lúc này, đại sảnh Tinh Quang oanh động ––––
“Cố Bình Sinh đến đây!”
“Trời ơi, nam thần đến đây!”
Tiêu điểm của mọi người đều tụ tập ở chính của đại sảnh, một thiếu niên mặc áo hoodie thời thượng sải bước đến.
Phía trước của áo hoodie là vài vệt màu, áo rộng kết hợp với quần đen bó, đây là món đồ trào lưu mới là gần đây nhất hắn làm đại ngôn. Mái tóc ngắn nhuộm màu khói, trên sống mũi cao thẳng là chiếc kính râm màu hồng nhạt.
Dường như đi đường cũng mang theo gió.
Đúng là nhị thiếu gia quần là áo lụa của Cố gia – Cố Bình Sinh.
Ánh mắt của mọi người đều ‘đuổi theo’ cậu, đi tới trước mặt Lâm Nại Nại.
Cậu nhìn Lâm Nại Nại, tiếng nói âm điệu như mang theo ý cười: “Thì ra, chính là cô.”
Lâm Nại Nại nhìn trái nhìn phải, lại nhìn sang Cố Bình Sinh, chỉ chỉ vào mình: “Tôi....?”
Cho tới bây giờ, hành động của Cố Bình Sinh đều không cố kỵ điều gì, hai bàn tay lớn trực tiếp chụp lên đầu Lâm Nại Nại, đung đưa đầu cô qua lại, nhẹ nhàng nói thầm bên tai: “Vóc dáng nho nhỏ nhưng bản lĩnh không nhỏ nha.”
“Anh....làm gì thế, buông tay, tôi chóng mặt rồi!”
Cảm giác cân bằng của cô không tốt, rất dễ bị choáng đầu.
“Nói nói, làm thế nào mà cô có thể khiến anh trai của tôi quan tâm như vậy....”
“Anh của anh?”
Bỗng nhiên nhớ tới lời uy hiếp của người nào đó, vì thế Cố Bình Sinh sửa miệng: “Dù sao thì cũng sợ cô.”
Lâm Nại Nại bị hắn lắc lư đến choáng váng đầu óc, lại bị hắn ôm bả vai, kéo gần bên người.
Sau đó, chỉ nghe Cố Bình Sinh tuyên bố với toàn trường ––––
“Cô gái nhỏ này là tôi mời tới, ai có vấn đề gì thì tới tìm tôi.”