Trước khi lên máy bay, Nại Nại dùng acc @Nại tiểu hùng, đăng một bài viết mới trên weibo ---
“Chuẩn bị gia nhập đoàn phim #Quỷ giáo#, chúc tôi may mắn đi.”
Dưới bình luận, các fans sôi nổi nhắn lại --
“Hahaha, xuyên qua màn hình điện thoại cũng cảm nhận được một cỗ hơi thở run bần bật.”
“Nghe nói rất nhiều nữ diễn viên sau khi đóng phim kinh dị đều bị vận đen dính theo! Chị Tiểu Nại phải cẩn thận nha.”
“Đúng vậy, rất quỷ dị, nhiều diễn viên quay phim kinh dị xong, thần kinh đều bị suy nhược.”
“Chị Tiểu Nại chớ sợ, còn có Cố Bình Sinh mà!”
“Đóa hoa Cố Bình Sinh kia, e là còn bị dọa sợ hơn cô ấy! ha ha ha.”
Nại Nại nhìn những bình luận này, tâm tình phức tạp.
Nữ diễn viên nhà người ta quay phim kinh dị, bình luận đều là “Ôm một cái nào chị yêu”, “Moah moah, chị yêu chớ sợ chớ sợ.”
Đến lượt cô, tất cả đều là “Ha ha ha ha ha”.
Nại Nại yên lặng tắt di động, nhìn Cố Bình Sinh ngồi cạnh: “Anh sợ quỷ?”
Cố Bình Sinh đặt quyển tạp chí thời trang xuống, bàn tay vung lên: “Từ nhỏ anh đây đã là thiếu niên ba tốt của đội thiếu niên tiền phong, người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa, sao anh có thể sợ quỷ chứ!”
Ánh mắt Nại Nại dời xuống, nhìn vào một chuỗi giá chữ thập cùng với Quan Âm Bồ Tát, phật Di Lặc treo trên ngực anh ta.
“.......”
Trên máy bay, Cố Bình Sinh nhắm mắt nghỉ ngơi, vốn dĩ Nại Nại muốn đọc kịch bản để quen với lời thoại, nghiêng đầu liếc nhìn anh ta một cái.
Sườn mặt anh sắc nét, lông mi rất dài, ngũ quan điển trai trong trẻo mà sạch sẽ.
Nếu không có mái tóc bạch kim và lối trang điểm theo trào lưu, anh sẽ rất giống Cố Duật Ninh.
Bảo giống, thì cũng không hẳn, chỉ là ngũ quan có nét tương tự thôi.
Đáy mắt của Cố Duật Ninh luôn hiện lên cảm xúc thâm trầm khó nắm bắt, tạo cảm giác áp bách cho người khác.
Mà ánh mắt Cố Bình Sinh thì nhẹ nhàng hơn nhiều, là kiểu đàn ông chỉ liếc mắt là biết trong lòng nghĩ gì.
Cho dù dung mạo giống nhau, nhưng loại khí chất tích tụ qua năm tháng, vẫn sẽ làm hai người trở nên khác biệt.
“Anh không phải anh trai.” Cố Bình Sinh nhắm mắt lại, dùng giọng điệu du dương nói: “Nên em đừng tiếp tục nhìn mặt anh để nhớ về anh ấy.”
Nại Nại: “.....”
Hai anh em nhà anh nhà này đều có dị năng nhắm mắt quan sát thế giới sao?
Cô yên lặng rời tầm mắt, tiếp tục xem kịch bản.
Lúc này, Cố Bình Sinh mở mắt, nhiều chuyện hỏi cô: “Đêm đó, có phải anh trai anh đã tỏ tình với em không?”
“Không có.” Mặt Nại Nại không cảm xúc mà phủ nhận.
“Không phải sao? Anh nghe trợ lý Chu nói...Anh trai anh cưỡng hôn em nha!”
Nại Nại: “....”
Trợ lý Chu giỏi bịa đặt như vậy mà vẫn chưa bị cách chức sao!
Cố Bình Sinh và Cố Duật Ninh giống nhau, là kiểu môi cong tự nhiên như đang cười, lúc cười rộ lên thì càng thêm thu hút ánh nhìn --
“Hôn môi với anh trai anh, cảm giác thế nào?”
Nại Nại: Em cũng muốn biết.
Cố Bình Sinh không chịu buông tha mà dò hỏi bằng được: “Nói đi mà, Tiểu Nại Nại, miệng anh ấy có vị gì?”
“Nếu anh đã muốn biết như vậy thì tự mình thử đi.”
Khóe miệng Cố Bình Sinh giật giật: “Lời này của em....Đại nghịch bất đạo lắm đấy, để vi sư trục xuất trục xuất em khỏi sư môn!”
*
Lều của đoàn làm phim dựng giữa núi rừng, ngoại cảnh lần này chủ yếu cũng quay ở trong rừng.
Ba đến bốn tháng quay phim, muỗi trong rừng hoành hành rất đáng sợ, mỗi diễn viên đều chuẩn bị thuốc xịt phòng muỗi vị bạc hà tươi mát.
Bộ phim kinh dị này có thể mời được hai diễn viên chính có nhân khí cao khiến đạo diễn cũng cảm thấy thật không dễ dàng. Các vai phụ còn lại đều không nổi tiếng đến vậy, một ca sĩ tuyến 3 - Hứa Thành, độ nổi tiếng không cao, chủ yếu là mời cậu ấy đến hát bài hát chủ đề phim.
Còn hai nữ diễn viên phụ, là Lý Kim Dao và Dung Khả Nhi, độ nổi tiếng cũng thường thường. Nhưng mà điều này cũng không quá quan trọng, theo cốt truyện chính, mấy vai phụ rất nhanh đều lĩnh cơm hộp.
Trước khi quay phim, đạo diễn và các diễn viên ngồi cùng nhau để giảng giải cốt truyện: “Một nhóm sinh viên đến thám hiểm tại khu rừng ở ngoại thành, không may lạc đường, vòng đi vòng lại vài ngày trong rừng vẫn không thể ra ngoài, tưởng chừng đã tuyệt vọng.
Đúng lúc này, giữa khu rừng bỗng xuất hiện một ngôi trường tiểu học bỏ hoang, nhóm sinh viên vội vàng chạy vào, muốn tìm kiếm xem có đồ ăn hay là phương tiện liên lạc với bên ngoài không.
Nhưng mà, sau khi họ tiến vào ngôi trường bỏ hoang đó, những chuyện đáng sợ đã xảy ra, bạn bè bên cạnh liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn…"
Không khí im lặng hai giây, Nại Nại giơ tay, hỏi đạo diễn: “Và sau đó?”
Đạo diễn trả lời: “Sau đó….Liền phụ thuộc vào mọi người, chậm rãi tìm kiếm chân tướng.”
“Hả?”
Vài diễn viên hai mắt nhìn nhau, kịch bản họ nhận được cũng chỉ đến đoạn các diễn viên tiến vào trường tiểu học, mọi chuyện xảy ra sau đó, kịch bản không nói rõ, thậm chí lời thoại cũng không.
“Đạo diễn, chuyện này là như nào vậy?”
Khóe miệng đạo diễn lộ vẻ cười thần bí: “Mọi người cũng biết, giá trị thị trường của phim kinh dị trong nước là như nào, điểm được trên 5.0 đã là tốt rồi, đại đa số...đều flop 2.0 3.0, điểm thấp như vậy chủ yếu do hai nguyên nhân, một là kịch bản quá dở, một cái khác, là do kỹ thuật diễn của diễn viên quá giả trân.”
“Cho nên là?”
“Cho nên, tôi thay đổi cách thức quay phim kinh dị vốn có, thử sức với một cách thức quay phim hoàn toàn mới, chờ mọi người đi vào trưởng học bỏ hoang, nhân viên quay phim của đoàn phim sẽ không vào cùng, thay vào đó mọi nơi ở trường học đó đều được gắn máy quay, có thể ghi lại toàn bộ hình ảnh của mọi người.”
Đạo diễn nhìn về phía nam phụ Hứa Thành: “Hứa Thành, tôi sẽ cho cậu cầm một máy quay, cậu phải luôn cầm máy, ghi hình lại mọi chuyện phát sinh với mọi người ở ngôi trường bỏ hoang đó.”
Nại Nại đột nhiên có chút hiểu rõ ý tưởng của đạo diễn:
“Cho nên, chúng ta quay không phải là phim kinh dị, mà là phim phóng sự?”
“Yes.” Đạo diễn tán thưởng nhìn Nại Nại: “Tôi muốn quay chính là thể loại phim phóng sự khủng bố, thể hiện chân thật cho khán giả quá trình quay phim, do đó, mỗi người đều sẽ dùng tên của mình, thể hiện đúng tính cách, chân thật hoàn thành cốt truyện.”
Dung Khả Nhi đưa tay hỏi: “Cái này không phải giống với gameshow kinh dị sao?”
“Không giống nhau.” Đạo diễn nhìn họ, ý vị thâm trường mà nói --
“Phim phóng sự của tôi, so vơi mấy gameshow đó đáng sợ hơn nhiều.”
Mọi người:....
Thể loại phim kinh dị thực tế này, trước đây nước ngoài cũng có. Dùng máy quay ghi lại toàn bộ từng đoạn phim kinh dị, bỏ đạo diễn, bỏ máy quay phim, toàn bộ quá trình đều do diễn viên tự hoàn thành cốt truyện.
Phương thức quay phim mới mẻ, độc đáo như vậy, nói không chừng thực sự có khả năng thu hút người xem.
Nếu quay tốt, biết đâu có thể thay đổi vận mệnh của đại đa số phim kinh dị trong nước.
Tuy rằng có chút đáng mong chờ, nhưng cách thức quay phim như này chắc chắn sẽ khiến không khí đáng sợ sẽ thẳng tắp tăng vọt!
Các phim kinh dị trước đây ít nhất còn có đạo diễn và camera ở cùng, dù đáng sợ thì vẫn có thể chịu được vì biết bản thân chỉ đang đóng phim.
Nhưng là theo cách quay phim này, liền thật sự là từng người từng người đi lạc vào nhà ma!
“Đáng sợ quá hu hu hu.” Cố
Bình Sinh hoàn toàn không trụ được, ôm tay Nại Nại, run bần bật.
May là không phải tất cả đều sợ hãi, vai phụ Hứa Thành và Lý Kim Dao nhìn qua rất bình tĩnh, Dung Khả Nhi vẫn ổn, dù sao biết mình đóng vai phụ rất nhanh sẽ hết cảnh, nghĩ lại thì cũng không quá sợ hãi.
Trong tất cả chỉ có nam chính Cố Bình Sinh sợ hãi run run, rẩy rẩy.
Như thường lệ, quay bộ phim đáng sợ kiểu này, đặc biệt là quay ở bên ngoài, đoàn phim trước tiên sẽ chào hỏi với Sơn Thần thổ địa.
Tuy rằng mọi người đều muốn bài trừ mê tín dị đoan, nhưng có thờ có thiêng, tóm lại không nên để xảy ra sơ sót.
Thân làm nam chính của đoàn phim, còn chưa tiến hành quay...Đã sợ đến như vậy.
Nhà sản xuất thấy cậu ta thực sự bị dọa sợ, trong lúc dâng hương, cố ý chọn cho hai que hương to nhất, lớn bằng ngón tay, tỏ ý muốn an ủi trái tim nhỏ bé bị dọa sợ của cậu ta---
“Không sao không sao, thắp nén hương lớn cho thổ địa, trước khi xảy ra chuyện phù hộ cho cậu.”
“Còn...Còn sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Cố Bình Sinh che lại ngực, kinh sợ nói: “Không phải chỉ quay phim thôi sao?”
Nhà sản xuất vội nói: “Phi phi phi, tôi nói sai, không có bất cứ chuyện gì xảy ra! Yên tâm đi nhé, các diễn viên quần chúng sẽ bảo vệ các cậu!”
Cố Bình Sinh:......
WTF...Diễn viên quần chúng đều không phải người sống đúng không!
*
Cảnh quay đầu tiên diễn ra bên dòng suối ở lối vào khu rừng, sau khi bái Sơn thần thổ địa xong, các thành viên liền lái xe đến đó.
Trên đường đi, Nại Nại hỏi Cố Bình Sinh: “Anh sợ quỷ như vậy, sao lại tiếp nhận phim kinh dị?”
Cố Bình Sinh lắc đầu nói: “Thật ra tôi muốn nhận cái khác, nhưng không được.”
Nại Nại bĩu môi: “Sao anh có thể không nhận được a?”
“Nói giỡn sao, anh cũng có lựa chọn của mình, cái kiểu phim hỏng bét mà mắt thường có thể thấy này, anh không muốn, tự hủy đi giá trị bản thân, anh còn chưa thảm đến tình trạng đấy.”
Nhưng là, đạo diễn có danh tiếng nhất định, tuyển diễn viên sẽ rất cẩn thận, thần tượng có lưu lượng lớn nhưng chỉ biết ca hát như Cố Bình Sinh, đa số đạo diễn sẽ không chọn, cho dù có là em trai của Cố Duật Ninh đi chăng nữa.
Cho nê,n liền rơi vào cảnh ngộ xấu hổ như này.
“Nên là, vì sao anh sẽ nhận đóng bộ phim này?”
Cố Bình Sinh dùng ánh mắt liếc liếc đến vị đạo diễn đang ngủ gà ngủ gật ở hàng ghế phía trước: “Đạo diễn A Tiền trước đây từng quay phim phóng sự, tiếng tăm rất lớn.”
Nại Nại như suy tư gì đó, gật gật đầu, quả nhiên anh ta là hướng đến đạo diễn.
Cố Bình Sinh nói tiếp: “Anh chính là tò mò....Một đạo diễn nổi tiếng với thể loại phim phóng sự, bị kí ch thích gì mới chuyển qua quay phim kinh dị.”
Nại Nại nghe anh ta nói, thật đúng là rất lạ.
Lúc này, tài xế quay đầu lại, khẽ nói với hai người: “Bà xã của đạo diễn Tiền muốn cùng ông ấy ly hôn, ông ấy không muốn, Tiền phu nhân nói có thể không ly hôn nhưng kèm theo điều kiện.”
Hai vị quần chúng ăn dưa Nại Nại và Cố Bình Sinh rất chuyên nghiệp mà dò hỏi: “Điều kiện gì vậy?”
“Nếu ông ấy có thể quay một bộ phim kinh dị đạt giải Kim Kê liền không ly hôn.”
Nghe vậy, trong xe cùng im lặng mười giây.
Ai cũng biết, Kim Kê có thể nói là giải thưởng vinh dự nhất cho phim điện ảnh trong nước, hơn hai mươi năm từ khi thành lập giải thưởng đến nay, diễn viên mới xuất sắc nhất, kịch bản xuất sắc nhất, nam nữ diễn viên xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất....Dù sao, chưa từng có giải thưởng nào trao cho phim kinh dị.
Không chỉ giải Kim Kê, mà rất nhiều giải thưởng nước ngoài khác, đều rất hiếm khi trao cho phim kinh dị.
Phim kinh dị giống như đứa con ghẻ đáng thương, bị đứng ngoài vòng vinh dự của điện ảnh.
Nại Nại: “Xem ra quyết định ly hôn của Tiền phu nhân, rất kiên quyết.”
Cố Bình Sinh: “Tôi thấy mình có thể trở về rồi.”
Tiền đạo diễn vừa mơ màng tỉnh lai ở ghế phụ:....
Cảm giác nội tâm bị đâm hai đao.
*
Cảnh quay ở ngoài khu rừng, cơ hồ là dùng một tiếng để hoàn thành.
Bởi vì cách thức quay phim và phong cách thay đổi, nên hình ảnh ghi lại chủ yếu là Hứa Thành dùng chiếc camera kia ghi lại.
“Hôm nay là ngày thứ ba chúng tôi đi vào khu rừng.”
Phía trước máy quay, Hứa Thành mặt không cảm xúc nói: “Đã cạn kiệt lương thực, nếu không thể đi ra...Tôi rất sợ! Ai tới cứu chúng tôi đi!”
Tiền đạo nhìn khuôn mặt than không chút nào là sợ hãi của Hứa Thành, bĩnh tĩnh nói câu “tôi rất sợ” kia mấy chữ, xoa xoa cái trán, thật sâu sắc cảm thấy mình và giải Kim Kê cách nhau một đoạn thật xa.
“Cậu như này là sợ hãi à! A! Đây có khác nào biên tập viên ở bản tin thời sự!”
“Cậu rốt cuộc có thể đóng phim không vậy!”
“Cũng là ca hát, nhảy múa, cậu xem Cố Bình Sinh nhà người ta, đều run thành bộ dáng gì! Nhìn kỹ thuật diễn của người ta kìa!”
Mọi người nhìn về Cố Bình Sinh, quả nhiên, anh ta đứng trong bụi cỏ, thân mình hình như đang run rẩy, run đến không yên, sắc mặt đều xanh mét…
Ngay cả Nại Nại cũng không khỏi cảm thán, nội dung chính của phim còn chưa bắt đầu, Cố Bình Sinh thế mà có thể diễn sợ hãi đến chân thật như vậy.
Sau này ai dám nói hắn chỉ có lưu lượng không biết đóng phim! Các fans hoàn toàn có thể mang biểu tình hiện tại của anh ta ném qua để vả mặt.
Lập tức, camera, máy ghi hình cùng hướng về phía Cố Bình Sinh.
Đạo diễn vui sướng nói: “Đúng đúng, biểu tình rất hợp lý, nói lời thoại đi.”
Cố Bình Sinh cảm nhận được cổ mình tiếp xúc với thứ gì đó lạnh lạnh, nóng nóng, hét to:
“Nói cái gì lời kịch, mau nhìn xem có thứ gì trên vai lão tử là gì?”
Mọi người vội nhìn xuống vai anh ta, một con rắn nhỏ màu xanh lục đang bò trên cổ, nhè nhẹ thè lưỡi, thong thả trườn xuống xương quai xanh….