Sáng sớm hôm sau, Nại Nại gặp Cố Duật Ninh ở phim trường.
Anh mặc bộ trang phục mà Cố Bình Sinh mặc hôm qua, đội mũ lưỡi trai, vành mũ cụp rất thấp, đôi mắt bị che trong bóng tối.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Cố Bình Sinh chính là đôi mắt.
Đôi mắt có thể bộc lộ tâm tính của một người, nên dù có là sinh đôi thì chỉ cần ánh mắt khác nhau vẫn rất dễ phân biệt.
Ánh mắt Cố Bình Sinh rất trong suốt, vừa thấy đã biết là người ruột để ngoài da, rất hồn nhiên.
Nhưng Cố Duật Ninh thì khác... Mắt anh thâm thúy tựa như hồ nước phẳng lặng, không một gợn sóng.
Mũ lưỡi trai che đi đôi mắt anh, mặc thêm bộ trang phục màu đen basic và đi giày thể thao, từ xa nhìn lại thật đúng là rất giống Cố Bình Sinh.
Dung Khả Nhi và Lý Kim Giao liếc trộm anh vài lần, lời đồn bên ngoài thực sự không sai, Cố Duật Ninh còn soái khí hơn vài lần so với Cố Bình Sinh, hoàn toàn không phải là phóng đại.
Mấy vai phụ khác cũng không ngờ tới, một ngày kia lại có thểđóng phim chung với Cố Duật Ninh, tâm trạng bắt đầu hồi hộp.
Do có Cố Duật Ninh gia nhập, nhân viên đoàn phim vốn đang nản lòng thoái chí, theo bản năng mà nghiêm túc lên.
Không nghiêm túc không được, thử nghĩ xem người ta là boss của truyền thông Phong Ngu mỗi phút có thể kiếm bao nhiêu tiền, người như vậy đã nguyện ý hỗ trợ, chẳng lẽ bọn họ còn không biết xấu hổ mà làm trễ nãi công việc?
Buổi chiều, đoàn phim lên xe di chuyển đến vùng ngoại ô của trấn nhỏ, dừng lại trước cổng một trường học bỏ hoang.
Khung cảnh của trường học bỏ hoang rất chân thật, cửa sắt cũ nát rỉ sắt, sân thể chất rơi đầy lá ngô đồng, còn có mặt tường phía ngoài phủ đầy dây leo, gió to thổi đến khiến những cánh cửa cũ kĩ kêu lên kẽo kẹt.
Tiền đạo nhìn dàn diễn viên đang vô cùng bình tĩnh, cố ý nhuộm đẫm không khí kh ủng bố, nói: “Đây là một trường tiểu học đã bỏ hoang rất nhiều năm, cảnh vật cơ bản không có sự thay đổi, đều là chân thực.”
Nại Nại tò mò hỏi: “Nơi này cách trấn nhỏ không xa, cảnh vật cũng không tệ lắm, vì sao lại bị bỏ hoang?”
Đạo diễn thần bí nói: “Nghe người dân trên trấn nói, buổi tối đôi khi sẽ nghe thấy tiếng khóc, hình như thật sự có quỷ.”
Nại Nại:...
Ai bảo nhiều lời làm gì, cố ý cho đạo diễn cơ hội hù dọa cô sao!
Các diễn viên đeo lên tai nghe vô tuyến, tai nghe này có thể nghe thấy thanh âm của đạo diễn mọi lúc mọi nơi, tiện cho việc điều chỉnh khi quay.
Máy quay phim vẫn do Hứa Thành - nam phụ không có cảm giác tồn tại cầm, chủ yếu đề quay lại cảnh của nam nữ chính.
Sau khi đạo diễn hô bắt đầu, các diễn viên nhanh chóng nhập vai---
“Nhanh lên, chỗ này có một ngôi trường!”
“Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng tìm được nơi đặt chân, không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất nữa rồi.”
“Có ai không! Hello! Có ai ở trong đó không?”
Tai nghe, thanh âm đ*o diễn truyền đến ---
“Dừng dừng dừng, dấu vết biểu diễn quá rõ, chỉ cần dùng biểu cảm chân thật của mọi người theo cốt truyện là được, không cần cố ý diễn, tôi muốn là cảm giác của phim phóng sự.”
Các diễn viên thả lỏng hơn, đều thể hiện tâm trạng của chính mình.
Một cơn gió thổi qua, cánh cổng sắt của trường học “răng rắc” một tiếng, như là hoan nghênh họ tiến vào.
Hứa Thành đi tuốt đằng trước: “Đến đây mọi người, mọi người cứ tiến vào, không việc gì phải sợ, đạo diễn định hù dọa chúng ta thôi, chúng ta càng không cho bọn họ cơ hội hù dọa."
Mọi người đang tính đi vào, lúc này Cố Duật Ninh bỗng mở miệng: “Cửa này, ai mở?”
Lời vừa dứt, mọi người dừng lại bước chân.
Vừa rồi cánh cổng rõ ràng là đóng chặt, sao bỗng mở rồi?
Cánh cổng cũ kỹ như vậy, không thể có thiết bị điều khiển gì đó, cũng không thể là gió thổi, làn gió nhẹ nhàng như này không thể thổi mở cổng đâu.
“Đạo diễn, cánh cổng này là mọi người mở sao?” Hứa Thành hỏi.
Trong ta nghe, đạo diễn đáp: “Không phải chúng tôi, đoàn phim nghèo, không có thiết bị cao cấp như vậy, đang chờ mọi người tự đi mở đây.”
Mọi người:...
Một trận gió lạnh thổi qua, Dung Khả Nhi sấu kín mà thả nhẹ một câu: “Không, sẽ không thật sự có quỷ chứ!”
Mây diễn viên khác tim đều đập nhanh lên, hoàn toàn không còn bình tĩnh như hồi nãy.
Trong lòng Nại Nại cũng bắt đầu bồn chồn, đây rốt cuộc có phải đang đóng phim không, nhóm người kia! Đừng tạo thêm không khí khủ ng bố! Lúc này vừa mới bắt đầu mà!
“Mặc kệ như nào, cứ vào đi.” Nại Nại lá gan lớn nói với mọi người: “Dù sao cũng không có biện pháp khác.”
Hứa Thành nhún vai: “Vậy đi thôi, dù sao là phúc không phải họa, là họa thì không tránh được.”
Mọi người không có lựa chọn khác, đi vào cổng trường học, không biết có phải ảo giác hay không mà sau khi đi vào, nhiệt độ xung quanh như giảm đi mấy độ, gió lập tức trở nên lạnh căm.
Dù có mặt trời, nhưng một chút ấm áp cũng không cảm nhận được.
“Mọi người có thấy...Lạnh hơn không?” Cố Duật Ninh nói: “Âm phong từng cơn.”
Anh vừa nói xong, Nại Nại rùng mình theo.
Từ khi đạo diễn hô bắt đầu, Nại Nại liền cảm thấy Cố Duật Ninh nói nhiều hơn, luôn ở chế độ tạo không khí kh ủng bố, như muốn hù dọa người khác.
Không lẽ anh ấy có thiết bị cá nhân trên người?
Nại Nại cảm thấy rất có khả năng, cô nhìn chằm chằm Cố Duật Ninh.
Anh cũng liếc mắt nhìn Nại Nại: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy qua soái ca à?”
Nại Nại: “...”
Quả nhiên có nhân thiết, còn nói chính mình sẽ không đóng phim!
“Trường học này là có thiết bị điều chỉnh nhiệt độ sao?” Dung Khả Nhi ôm cánh tay run run: “Thật sự rất lạnh rất lạnh.”
Hứa Thành vừa đi vừa nói chuyện: “Này không phải do đoàn phim chuẩn bị đi!”
Nại Nại nói: “Thế này cần phải có điều hòa công suất lớn cỡ nào mới thổi không khí lạnh đến tận sân thể dục? Không thể là đoàn phim sắp xếp.”
Hứa Thành: “Cũng không nhất định, vì hù dọa chúng ta, bọn họ cái gì đều có thể làm.”
Nại Nại: “Nhưng đoàn phim chúng ta không có nhiều tài chính như vậy.”
Trong tai nghe, Tiền đạo tức giận: “....Mấy người một câu lại đoàn phim hai câu lại đoàn phim, tôi tính tất cả đều NG bây giờ! Cho diễn lại từ đầu nhé!”
Mọi người im miệng không lên tiếng, trở lại trạng thái đóng phim.
Cố Duật Ninh đề nghị: “Chúng ta tiến vào trường học nhìn xem sao, nói không chừng có thể gặp được người sống, xin họ cho mượn di động gọi điện xin giúp đỡ.”
“Sống, người sống.”
“Cảm giác gặp được người sống càng kh.ủng bố!”
Trong khi mọi người đang thảo luận, trong khu dạy học bỗng vang lên tiếng hát trong trẻo của một cô bé ---
“Con trai mê chơi trốn tìm, con gái thích nhảy dây chun.”
“Em đây có
thể chơi gì? Có thể chơi trò độc ác kh.ủng bố!”
“Vù vù vù, người một nhà chỉnh chỉnh tề tề, treo trên cánh quạt quay một vòng.”
“Dạo qua một vòng lại một vòng, một người đều không thể thiếu.”
Mọi người cùng dừng lại bước chân.
“Các cậu nghe, nghe được sao?” Hứa Thanh run giọng hỏi.
“Nghe được, giống như là đồng dao.”
“Có tiếng hát, chứng tỏ có người ở bên trong, chúng ta nhanh tiến vào xin giúp đỡ đi!” Dung Khả Nhi cất bước liền phải hướng đến khu dạy học hoang phế.
Nại Nại một phen giữ chặt cô ấy: “Từ đã.”
“Còn chờ gì nữa, nhanh chóng tìm người giúp đỡ, chúng ta liền có thể sớm rời khỏi chỗ này.”
Được rồi, toàn bộ hành trình dường như chỉ có mình Dung Khả Nhi… Là nghiêm túc bám sát kịch bản.
Mọi người làm như đang thật sự thương lượng, sau đó đi đến khu dạy học.
Trong lòng Nại Nại cũng hơi sợ, đi cạnh Cố Duật Ninh, không tự giác mà nằm lấy ống tay áo của anh.
Cố Duật Ninh vươn tay dơ dơ lên: “Làm gì vậy?”
Nại Nại Nghiêm trang nói: “Chúng ta là người yêu, để tôi cầm một chút, không sao đâu mà.”
Cố Duật Ninh bừng tỉnh nhớ tới, mở đầu kịch bản có phần tóm tắt trọng điểm, vai diễn của Nại Nại và Cố Bình Sinh là một đôi tình nhân đi dã ngoại vùng ngoại ô, sau đó còn làm chuyện này này kia kia tình yêu cuồng nhiệt.
“Nếu đã như vậy…”
Cố Duật Ninh rất tự nhiên mà cầm tay Nại Nại dắt đi, bước vào khu dạy học.
Lòng bàn tay anh mềm mại lại thoải mái, đầu ngón tay mang theo cảm giác hơi thô ráp, như là vết chai do luyện đàn để lại.
Đầu Nại Nại nóng lên, trái tim cùng đập liên hồi.
Tự nhiên dắt tay cô, này là phúc lợi cỡ nào a!
Khu dạy học trống không, trên mặt đất là cành khô lá rụng, cơn gió to thổi lên những cánh cửa xưa cũ trên hành lang, phát ra tiếng “kẽo kẹt, kẽo kẹt”.
“Tiếp theo, chúng ta làm gì?” Hứa Thành hỏi mọi người.
Đương nhiên mọi người cũng là vẻ mặt mờ mịt, dù sao cũng không sợ NG, Nại Nại đơn giản hỏi đạo diễn qua tai nghe: “Đạo diễn, kế tiếp chúng tôi phải làm gì?”
Tiền đạo: “Mời mọi người tự do phát huy.”
Nại Nại có chút cạn lời: “Toàn bộ quá trình chúng tôi đều tự do phát huy, vậy đạo diễn ngài làm gì?”
Tiền đạo: “Tôi chờ nhận thưởng.”
Với thái độ bất cần như này mà còn muốn nhận thưởng!
Bộ phim này không đạt giải phim tệ nhất năm, cô lập tức không mang họ Lâm.
Hứa Thành bất đắc dĩ lắc đầu: “Đau lòng thay nhà đầu tư của bộ phim này.”
Cố Duật Ninh: “Không cần đau lòng, cảm ơn.”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Cố Duật Ninh.
Không phải chứ! Nhà đầu tư của bộ phim phá của này là Cố Duật Ninh?
Hơn phân nửa vẫn là vì Cố Bình Sinh, ai cũng biết với kỹ thuật diễn dở tệ của hắn ta, lại còn là bộ phim đầu tiên, người anh trai này sao có thể không ủng hộ?
Tiền đạo giải thích qua tai nghe: “Khụ, nên là mọi người là trực tiếp đua diễn cùng kim chủ baba đi, xốc lại tinh thần hết cho tôi, diễn tốt vào, từ giờ không cho phép tán gẫu những chuyện không liên quan đến kịch bản!”
Nếu ông chủ đều ở đây, các diễn viên tự nhiên có đủ tinh thần, bộ phim dở như nào cũng phải cắn răng nhất định diễn đủ một tiếng rưỡi!
“Nghe tiếng hát của nó, hình như là muốn chúng ta cùng chơi game kinh dị.” Hứa Thành phân tích lời đồng dao quanh quẩn ở hành lang, nói: “Có phải chúng ta nên chia thành hai nhóm? Nam một nhóm, nữ một nhóm?”
“Không được!”
“Không thể!”
“Tuyệt đối không được!”
Mấy cô gái sôi nổi kháng nghị: “Kiên quyết không tách ra!”
Nại Nại cũng không nghĩ sẽ tách ra, dựa theo mô típ của phim kinh dị, nhóm nhân vật chính nếu tách ra, tất sẽ có người mất tích.
Dung Khả Nhi đề nghị: “Chúng ta vẫn là đi tìm cô bé hát bài hát đi, tôi nghĩ, tìm được nó rồi, có thể nó sẽ cho chúng ta biết cách ra ngoài.”
“Đồng ý.”
Mọi người lần theo nơi phát ra tiếng hát, tìm kiến lần lượt từng phòng học.
Sắc trời cũng dần ảm đạm xuống, ánh sáng hành lang càng thêm u ám.
Cốt truyện của bộ phim chủ yếu diễn ra ban đêm, đây cũng là mô típ của phim kinh dị.
Nại Nại nghĩ, buổi tối hôm nay chắc phải ở lại trường học ngủ một đêm, không biết bên đạo diễn có chuẩn bị chỗ ngủ cho bọn họ không.
Tuy rằng cạn lời đối với đoàn phim, nhưng Nại Nại rũ mắt, nhìn Cố Duật Ninh đang dắt tay mình, vẫn cảm thấy không uổng phí.
Sắm vai người yêu, đời này sẽ không trải qua chuyện tuyệt vời như này nữa.
Trong tai nghe, giọng nói của Tiền đạo truyền đến: “Nại Nại, chú ý ánh mắt của cô, cô là đang đóng phim kinh dị, không phải phim tình cảm lãng mạn, mời cô đừng nhìn chằm chằm vào kim chủ baba, OK?”
Tai nghe kết nối chung, cho nên tất cả mọi người đều nghe được.
Nại Nại:....
Không phải nói là phim phóng sự, được tự do phát huy sao? Cô ngắm soái ca cũng không được?
Cố Duật Ninh nhìn cô, lén nói khẩu hình miệng: “XIn em tự trọng.”
Nại Nại:......