Chiều Chuộng Em Cả Đời

Thử


trước sau

Sáng sớm hôm sau, Nại Nại mở to mắt, hình ảnh đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt anh tuấn thay cơm của Cố Duật Ninh, đang gần sát vào mặt cô.

OMG, thật sự không phải mơ.

Đồng tử của Nại Nại phóng lớn, hô hấp dừng lại.

Cố Duật Ninh duỗi tay tới, bóp mặt cô, giọng nói có vẻ trêu đùa: “Rời giường thôi cô nàng heo.”

Nại Nại nhanh chóng ngồi dậy, gương mặt ửng đỏ, một lúc lâu cũng không phản ứng lại.

Cố Duật Ninh đưa điện thoại di động tới trước mặt cô, xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Nại Nại ngẩng đầu liền thấy nhiếp ảnh gia đang dùng tư thế kỳ quặc cong người ở mép giường, chụp cái đoạn ngọt ngào vừa nãy.

Được rồi được rồi, quả nhiên là trong chương trình.

Nhưng mà.....Nại Nại sờ ngực mình.

Tim đập như nai con chạy loạn.

“Tôi muốn thay quần áo, anh mau đi ra mau đi ra.”

Nhiếp ảnh gia lễ phép gật đầu với anh, rời khỏi phòng.

Nại Nại cầm điện thoại lên, biểu tượng pin trên màn hình đã đầy, cô nhanh chóng bò đến giường của Cố Duật Ninh, tìm kiếm một lượt từ dưới gối, trên tủ đầu giường nhưng cũng không thấy cục sạc đâu.

Rốt cuộc anh nạp pin bằng cái gì?

Nại Nại không nghĩ nhiều nữa, nhân lúc Cố Duật Ninh đang tắm thì cô trốn đến phòng để quần áo thay bộ đồ ngày hôm nay.

Nghe chị gái biên đạo nói hôm nay sẽ đến bờ biển, cho nên cô thay một chiếc váy hoa dài, buộc tóc đuôi ngựa thoải mái tươi trẻ.

Di động bỗng vang lên, Nại Nại nhìn cái tên hiển thị trên màn hình....

Lão đại.

Cô thấp thỏm nghe máy, không ngoài dự đoán, ở đầu bên kia điện thoại là giọng nói thâm trầm của Lâm Trạch: “Lâm Nại Nại.”

Thời điểm anh cực kỳ giận dữ thì giọng điệu sẽ càng bình tĩnh, khiến người ta không rét mà run.

“Em với Cố Duật Ninh ở bên nhau?”

“Chúng em tham gia chương trình thôi ạ, không làm gì hết!”

“Còn nói không làm gì, em cho là anh không xem phát sóng trực tiếp hả? Hắn ta với em đều ngủ trên cùng một cái giường! Anh còn không nỡ nhìn thẳng vào làn đạn, cái chương trình chết tiệt này quá đồi phong bại tục!”

Nại Nại đỡ trán, nghĩ chắc anh trai vẫn luôn ngồi canh ở phòng phát trực tiếp.

“Anh, đều là ảnh chụp thôi, giả đó!”

“Đưa điện thoại cho Cố Duật Ninh!”

Nại Nại nhanh miệng nói: “Anh ấy đang tắm, không tiện nghe máy.”

“Cái gì? Hai đứa ở chung một chỗ sao!”

Nại Nại:.......

Đúng lúc Cố Duật Ninh tắm xong, đi ra ngoài tiện tay cầm lấy di động của Nại Nại: “Anh Lâm Trạch.”

“Cậu đừng có gọi bậy, tôi không phải anh của cậu.”

Nại Nại vẫn luôn làm khẩu hình miệng với anh, để anh giả bộ tín hiệu không tốt rồi cúp điện thoại.

Cố Duật Ninh xoa xoa đầu Nại Nại, cầm di động đến ban công, đóng cửa lại, sau khi xác định Nại Nại không nghe thấy thì mới hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Cố Duật Ninh, cậu thật sự không sợ tôi nói ra bí mật của cậu?”

Cố Duật Ninh nhìn sóng biển lóng lánh ánh xanh, mỉm cười: “Tôi không có làm chuyện gì sai trái, tại sao phải sợ anh?”

“Vậy cậu cũng không sợ bị Nại Nại biết?”

Cố Duật Ninh quay đầu nhìn vào phòng, xác định Nại Nại đã xuống lầu, anh bình tĩnh nói: “Nếu cô ấy biết thân phận của tôi, biết tôi chính là Cố Trường Sinh thì anh nói cô ấy sẽ chán ghét tôi hay đau lòng tôi?”

Lâm Trạch quả thực bị chọc điên rồi, bởi vì hắn bỗng nhiên phát hiện, hình như bản thân mình thật sự không có cách đối phó với tên kia.

“Cố Duật Ninh, tôi biết nói như này thì không công bằng với cậu nhưng chắc hẳn cậu biết rõ, lấy tình huống hiện tại của cậu thì cậu đã không thể được coi là......” Lâm Trạch ngừng một chút, sửa lại lời nói: “Hiện tại cậu không thích hợp yêu đương, càng không thích hợp tạo thành gia đình.”

“Thích hợp hay không, không phải việc anh có thể quyết định.”

........

Ba cp tập hợp ở cửa, một dàn tuấn nam mỹ nữ, dáng người đều đẹp đến không còn lời gì để nói, đứng cạnh nhau trông thật mãn nhãn.

Nhan Tống và Phạm Mộ Văn là thần tượng nhân khí, tất nhiên đều có một thân hình cơ cắp, làn da trắng nõn sạch sẽ có thể khiến các fans phun máu mũi.

Nhưng so sánh với Cố Duật Ninh thì bọn họ lại kém cỏi hơn rất nhiều. Dáng người của Cố Duật Ninh cực kỳ hoàn mỹ, đúng chuẩn gu thẩm mỹ của vạn vạn chị em phụ nữ. Cơ bắp không nhiều thêm một tấc mà cũng không ít đi một hào, không chỉ phụ nữ thích mà ngay cả đàn ông cũng sẽ nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào anh.

Phạm Mộ Văn như thể muốn làm con cẩu bám đuôi Cố Duật Ninh. Từ dưới tầng đến lúc lên xe, trong mắt hắn cũng chỉ chứa được vị lão đại này. Để mặc Nhiễm Vị Ương một mình đơn độc, giống như hắn tới đây để yêu đương với tổng tài bá đạo vậy.

Mà Nại Nại phát hiện, không chỉ mình Phạm Mộ Văn, ngay cả Dương Gia Văn bên cạnh cô, hình như đều.....nhìn Cố Duật Ninh không chớp mắt, thương thường quét qua cơ bắp trên người anh, từ trên xuống dưới, từ trước đến sau, vừa xem......vừa dùng tay vuốt cằm, làm bộ tự hỏi.

“........”

Anh trai à, các anh đang có chuyện gì vậy?

Cô cầm áo khoác khoác lên người Cố Duật Ninh, đề phòng nhìn Phạm Mộ Văn và Dương Gia Văn, sợ “bạn trai” của mình bị bọn họ chiếm tiện nghi.

Cuối cùng, nửa giờ sau cũng tới bờ biển, các cặp khách mời “tình nhân” cần tách ra để hoàn thành quá trình quay chụp của mình. Phạm Mộ Văn lưu luyến tạm biệt Cố Duật Ninh, giơ giơ điện thoại của mình lên: “Cố tổng, tôi đi trước, nếu ngài có yêu cầu gì thì cứ gọi điện cho tôi.”

Nại Nại đứng chắn trước người Cố Duật Ninh, dáng vẻ phòng bị: “Anh đi đi, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Chờ hai đôi khách quý rời đi, Nại Nại quay đầu nhìn Dương Gia Văn, hắn cầm một ly nước dừa ướp lạnh đi tới chỗ Cố Duật Ninh, ân cần cười nói: “Cố tiên sinh, tôi mua đồ uống cho anh này, trời nóng lắm, đừng để bị say nắng.”

“........”

Tại sao cô cảm thấy thật đúng là nội bộ mâu thuẫn!

Cố Duật Ninh không nghĩ nhiều, duỗi tay nhận lấy. Dương Gia Văn bỗng nhiên trượt tay, ly nước dừa hất thẳng lên ngực anh.

“Ai nha ngại quá Cố tiên sinh, tôi cầm không chắc.” Dương Gia Văn không hề có vẻ mặt “ngượng ngùng” gì cả, nhìn chằm chằm lên ngực của Cố Duật Ninh một hồi lâu, giống như.......

Đang đợi anh bị chập mạch.

Cố Duật Ninh:.......

Nại Nại chạy vội tới, rút khăn giấy, liếc nhìn Dương Gia Văn đầy trách cứ: “Trợ lý Dương, hôm nay anh sao thế? Cứ thất thần hoài.”

Dương Gia Văn thuận tay rút khăn giấy trong tay Nại Nại, giúp Cố Duật Ninh lau vết bẩn trên người.

Tay Nại Nại còn đang dừng giữa không trung, trợn mắt há mồm nhìn Dương Gia Văn.

Dương Gia Văn lau nước trên người cho Cố Duật Ninh, chân tay táy máy không ít,
cứ hết sờ lại ấn trên da anh.

Cố Duật Ninh giật lại khăn giấy, uy hiếp mà nhìn hắn ta: “Tôi tự làm.”

Nếu không phải nể tình hắn ta đi theo mình nhiều năm thì anh sớm một chân đá phăng hắn đi rồi.

Dương Gia Văn vuốt v/e ngón trỏ và ngón cái, đầu ngón tay còn vương xúc cảm ấm áp của làn da người nọ, trên mặt lộ ra vẻ mặt hoang mang.

Đúng là da người, mềm mềm, ấm áp, không giống máy móc.

Rốt cuộc chuyện là sao?

Vẻ mặt suy tư của Dương Gia văn rơi vào trong mắt Nại Nại, quả thực cần phải hoài nghi nhân sinh.

Trợ lý Dương này tài giỏi như vậy, hóa ra lại là cong.

Phòng phát trực tiếp sâu kín bay qua một cái làn đạn, thực có thể biểu đạt tâm tình của cô:

“Có phải toàn thế giới đều muốn đoạt đàn ông với cô không?”

......

Tổ chương trình sắp xếp nam nữ khách mời ngồi xe cáp từ bờ biển lên núi, xây dựng một cuộc hẹn hò lãng mạn sung sướng của hai người.

Ban đầu Cố Duật Ninh không cảm thấy sợ hãi, nhưng mà thời điểm xe cáp chạy đến giữa biển, anh cúi đầu nhìn tấm kính dày trong suốt dưới chân, phía dưới là mặt biệt với sóng to gió lớn và những tảng đá ngầm.

Trong đầu không ngừng lóe lên hình ảnh đêm tự sát ngày đó, bầu trời bao la, cơn gió như đao nhỏ xẹt qua mặt. Thời gian ba, bốn giây rơi xuống đất anh sợ hãi không thể diễn ta, sau đó.....trước mắt là một mảnh đen nhánh, vào địa ngục.

Cố Duật Ninh nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại, giảm bớt cảm giác hít thở không thông trong lồng ngực.

Anh cảm thấy có thứ gì đó để sát vào mình, mở to mắt nhìn thấy gương mặt của Nại Nại cách mình mấy centimet, nhìn mình không chớp mắt.

Cô nghi hoặc duỗi tay chạm lên vầng trán của anh.

“Tam gia....anh sợ sao?”

Cố Duật Ninh nói thật: “Có hơi cao.”

Quay phim Tiểu Lục hết sức chuyên chú bắt giữ một cảnh này, Dương Gia Văn ngồi cạnh vuốt cằm, nhìn chằm chằm Cố Duật Ninh, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu:

Trí tuệ nhân tạo cũng sẽ sợ hãi sao?

Cố Duật Ninh quét mắt liếc Dương Gia Văn một cái, ánh mắt kia có vẻ đang trả lời hắn: Tôi là người, không phải máy móc, đương nhiên sẽ sợ hãi rồi.

Dương Gia Văn không tin, hắn cảm thấy Cố Duật Ninh đang diễn.

Số liệu không biết nói dối, thanh âm của anh ta là của máy móc, nhiều năm như vậy mà làn da cũng không có bất cứ dấu vết của sự trao đổi chất.

Anh ta đã không có khả năng là người.

Đúng lúc này, “răng rắc” một tiếng, xe cáp bỗng nhiên dừng lại, treo giữa không trung.

“Sao lại thế này?” Cố Duật Ninh trầm giọng anh chàng quay phim.

Anh chàng quay phim cũng không hiểu: “Tôi không biết nữa.”

Phàm là xảy ra sự cố khi ngồi xe cáp thì cũng là kỹ xảo cũ kỹ của gameshow, Nại Nại vội vàng nói với anh trai quay phim: “Mau để xe chạy đi, không thấy tam gia không thích nơi này sao?”

Anh trai quay phim vô tội mà nói: “Thật sự không phải tổ chương trình sắp xếp.”

Dương Gia Văn thấy vẻ sợ hãi trên mặt Cố Duật Ninh không giống giả vờ, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho biên đạo.

Cúp máy, hắn nói: “Là mất điện giữa chừng, chắc sẽ mau khắc phục thôi.”

Thoạt nhìn Cố Duật Ninh càng thêm nôn nóng, bàn tay giấu trong ống tay áo run nhẹ.

Nại Nại nhớ đến Cố Trường Sinh trong quá khứ thực sự thích những vận động mạo hiểm bên ngoài, thường xuyên đi nhảy dù, gameshow mạo hiểm cũng thích mời anh tham gia, anh chưa bao giờ sợ hãi.

Nhưng mà Cố Duật Ninh trước mặt, hai tay nắm chặt, sắc mặt có chút tái nhợt.

Thống khổ như nào mới có thể khiến anh sợ hãi đến thế?

Nại Nại bỗng nghĩ đến tin tức anh tự sát.

Tuy sau đó truyền thông Phong Ngu có ra mặt làm sáng tỏ tin Cố Trường Sinh nhảy lầu tự sát chỉ là lời đồn, anh chỉ xuất ngoại tĩnh dưỡng nhưng trên mạng vẫn có nhiều người suy đoán, nói rất có đạo lý, rất có sức thuyết phục rằng Cố Trường Sinh thật sự nhảy lầu, hơn nữa còn đã chết.

Còn có người tự xưng mình là nhân viên y tế, trong lúc nhặt xác thấy anh không có bất cứ khả năng cứu sống.

Nại Nại vươn tay che mắt Cố Duật Ninh từ phía sau: “Đừng sợ.”

Bàn tay của cô gái nhỏ mềm mại, xúc cảm hơi lạnh, che lại mắt anh.

Thực ra cô không biết, Cố Duật Ninh cảm nhận thế giới này đã không còn cần dùng mắt để nhìn nữa, anh có tia hồng ngoại nhìn quét qua, có thể phân tích số liệu của hoàn cảnh.

Tại trình độ nhất định mà nói, anh càng thêm tiến hóa hơn con người.

Nhưng anh vẫn là người, anh có toàn bộ cảm xúc của nhân loại, anh có thể cảm thấy sợ hãi, cũng có thể cảm nhận được tình yêu.

“Em sẽ luôn luôn bảo vệ anh.”

Cố Duật Ninh kéo tay cô xuống, sau khi nhìn chằm chằm cô gái nhỏ một hồi lâu, dang hai tay ra, nghiêm túc nói:

“Vậy.....ôm anh một cái nhé?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện