Buổi tối, Nại Nại nằm bò trên giường call video với Cố Duật Ninh.
Cố Duật Ninh mới từ Mộ viên ra, mặc tây trang màu đen, cảm xúc có vẻ rất sa sút.
“Trước kia không nghe nói thầy có bệnh tim, cho nên ra đi đột ngột quá. Nhưng......anh cứ có cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.”
Cố Duật Ninh hơi hơi nâng cằm, nhìn về ngôi mộ xanh đậm kia, lúc này sắc trời đã tối đen, những hạt mưa nhỏ li ti bay trên mặt anh, anh lẩm bẩm nói: “Quá đột ngột.”
Nại Nại biết không phải thầy đi quá đột ngột mà là trong lòng Cố Duật Ninh rất khó tiếp thu.
Nại Nại nhẹ nhàng an ủi anh vài câu, đương nhiên, giờ phút này mọi lời an ủi đều không có hiệu quả, dẫu sao dù là sinh ly hay tử biệt thì đều là nỗi khổ nhân sinh.
........
Ngày hôm sau, Lâm Trạch gọi Nại Nại vào văn phòng, bày một đống ảnh chụp trước mặt cô, “Nói đi, đây là có chuyện gì?”
Là toàn bộ ảnh chụp trong thời gian này Nại Nại tiếp xúc với Cố Duật Ninh, ảnh chụp hai người rất thân mật, hơn nữa còn rất ngọt ngào.
Nại Nại kinh ngạc cảm thán một câu: “Oa, paparazzi nhà nào mà có lá gan lớn thế, vậy mà dám chụp Cố Duật Ninh.”
Toàn bộ giới giải trí, không người nào dám lấy Cố Duật Ninh làm chủ đề tin tức bát quái, nếu không thì ngày hôm sau ngồi chờ đóng cửa đi.
Lâm Trạch xoa xoa khóe mắt: “Đây là ảnh anh cho người chụp.”
“Anh, anh chụp lén bọn em làm gì?”
“Anh đã nói không thể kết giao với người này rồi mà, vì sao em không nghe lời?”
Nại Nại ngồi lên cái ghế trước mặt anh, giận dỗi nói: “Em đâu phải con nít, em có quyền lựa chọn người mình thích chứ.”
“Bất cứ người nào cũng có thể, nhưng không thể là người này!”
“Bất cứ người nào cũng không được, em chỉ cần người này!” Nại Nại nói hùa theo anh.
Lâm Trạch bị cô chọc tức không nhẹ, chỉ vào Nại Nại tức muốn hộc máu, nói: “Em muốn làm trái ý anh đúng không?”
“Anh, anh ngày càng không chịu nói đạo lý nha.” Nại Nại bĩu môi, "Chỉ cần anh có thể nói một lý do khiến em tin phục, em......”
..........cũng không đồng ý với anh.
Dưới tình thế cấp bách, Lâm Trạch buột miệng thốt ra: “Cậu ta không phải là người.”
“Lão đại à, không có lý do thì cũng không thể mắng chửi người chứ!”
“Anh không có mắng người.” Lâm Trạch uống một ngụm trà, đứng dậy bước đến cửa sổ sát đất: “Anh chính là đưa cho em một lý do không thể phản pháo: người em thích không phải là người.”
“Anh, anh còn đùa như này nữa là em tức giận đó.”
Lâm Trạch nghiêm túc nói: “Mười năm trước, cậu ta nhảy lầu tự sát, sau đó thân thể bị đưa đến phòng thí nghiệm của giáo sư Johansson ở bên Mỹ. Giáo sư dùng chip trí tuệ nhân tạo G386 để thay thế phần đại não bị chết của cậu ta, hơn nữa còn cải tạo thân thể. Nghiêm khắc mà nói, Cố Trường Sinh mà em thích, đã sớm chết rồi!”
Nại Nại đi đến trước mặt Lâm Trạch, duỗi tay sờ trán anh: “Anh, anh sốt hả, loại tình tiết khoa học viễn tưởng này mà cũng bịa ra được.”
“Một chữ anh cũng không nói dối.” Lâm Trạch nắm lấy tay cô, ngữ khí rất chắc chắn: “Năm đó, chú hai Cố Duyên của cậu ta chạy trốn sang Mỹ, trốn đông trốn tây rất nhiều năm, sau đó lại xin anh bảo vệ hắn, anh chịu sự ủy thác của chính phủ, đã khơi thông tâm lý cho chú hai cậu ta một đoạn thời gian, những việc này đều là Cố Duyên nói cho anh.”
“Thế mà anh lại đi khơi thông tâm lý cho tên xấu xa kia, anh có biết gã đã làm những gì với anh Trường Sinh không! Lão đại anh cư nhiên thông đồng làm bậy với người như thế.”
Lâm Trạch......
Hoàn toàn sai trọng điểm rồi đó cô nương à!
Anh bất đắc dĩ đỡ trán, nghiêm túc giải thích: “Phụ đạo tâm lý là ủy thác của chính phủ, bản thân anh thuộc phái trung lập.”
“Trung lập, sao anh có thể trung lập được! Anh có phải anh trai em không đó?”
Lâm Trạch: “Đây không phải trọng điểm được chưa, trọng điểm là, cái người tên Cố Trường Sinh kia đã sớm không còn nữa!”
Nại Nại hoàn toàn không tin lời anh: “Anh coi em là con nít hả, còn lấy lý do thoái thác này để lừa em. Em nhìn thế nào cũng thấy anh ấy là người, không phải người máy như anh nói.”
“Anh không biết rốt cuộc là sao nhưng em phải tin anh, anh trai sẽ không lừa gạt em.”
Nại Nại rất khó để tin lí do thoái thác của anh, dù sao chuyện này cũng khó tin quá.
Lâm Trạch nghĩ nghĩ: “Được rồi, anh có biện pháp chứng mình, Cố Duyên nói cậu ta sợ nước, vừa rơi xuống nước lập tức bị chập mạch....còn có, phía eo trái chính là nơi hắn yếu nhất, là chốt mở nguồn điện, em có thể sờ.....”
Lời này còn chưa nói xong, anh đã lập tức phủ định: “Phi, sờ cái gì mà sờ, không cho sờ!”
Khóe miệng Nại Nại giật giật: “Anh, anh thật sự uống cao hơi nhiều rồi đó. Không nói chuyện với anh nữa, buổi chiều em còn phải đến phòng thu âm đây.”
Nói xong, Nại Nại xoay người rời đi, Lâm Trạch gọi cô lại: “Viết bài nào thế?”
Nại Nại quay đầu lại, giảo hoạt cười: “Em viết bài hát cho idol của em.”
Lâm Trạch tức muốn banh cái lồ ng ngực: “Quay lại, không cho đi! Em mau quay lại!”
**
Sau khi Cố Duật Ninh từ nước Mỹ trở về, khoảng hai ba tháng tiếp đó tâm tình của anh vẫn luôn không tốt lắm.
Đúng lúc này sinh nhật của Cố Bình Sinh sắp tới gần rồi. Hắn muốn mở một party chúc mừng ở nhà, mời mấy người bạn thân đến, náo nhiệt náo nhiệt, thuận tiện cũng để anh hắn vui vẻ một chút.
Cố Duật Ninh cự tuyệt đề nghị của Cố Bình Sinh ngay từ câu đầu tiên: “Em có thể tới khách sạn, có thể lên du thuyền. Trong nhà tuyệt đối không được.”
Anh không thích người xa lạ đến nhà mình, đặc biệt là mấy tên bạn không đứng đắn của Cố Bình Sinh, tới nhà ăn chơi tán loạn, chỉ nghĩ thôi đã thấy hít thở không thông.
“Anh! Sao anh lại như thế, ngày mai chính là sinh nhật của em mà!”
Trong thư phòng, Cố Duật Ninh ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc liếc hắn một cái: “Nếu ngày mai em dám đưa những người đó tới nhà thì ngày mai sẽ là ngày giỗ của em.”
“......”
Cố Bình Sinh hết cách, cuối cùng chỉ có thể mời Nại Nại giúp đỡ nói với anh mình.
Nại Nại đứng ở phe Cố Duật Ninh, chuyện anh muốn muốn thì đương nhiên Nại Nại sẽ không phản đối: “Anh Trường Sinh không muốn thì đừng tổ chức ở nhà, cũng đâu phải không có chỗ tổ chức.”
Cố Bình Sinh: “Làm ở nhà em sao?”
Nại Nại: “Vậy có lẽ ngày mai sẽ biến thành ngày giỗ của đôi ta.”
Lão đại nhà cô mà biết cô mời em trai kẻ thù về nhà tổ chức sinh nhật, phỏng chừng có thể lấy cô làm bia ngắm ngay lập tức.
“Chỗ nào cũng tổ chức sinh nhật được mà, khách sạn nè, hội sở nè, đừng nói anh không có tiền nhé?”
“Không phải.” Cố Bình Sinh bĩu môi: “Đi khách sạn hay hội sở gì đó thì chắc chắn anh trai anh không tới, anh muốn để anh tham gia party, chỉ có thể ở nhà.”
“Anh đã bao lớn rồi?” Nại Nại cười trêu chọc: “Còn ỷ lại vào anh trai như thế, nhất định muốn anh trai tham gia sinh nhật của mình.”
“Em nhỏ hơn anh rất nhiều sao? Em không ỷ lại anh ấy sao? Sinh nhật của em em không muốn anh ấy tham gia sao?”
Nại Nại.......
Rất có lý, bỗng nhiên không có lời nào để nói.
Dưới mọi cách cầu khẩn của Cố Bình Sinh, Nại Nại cuối cùng cũng đồng ý đi hỏi ý Cố Duật Ninh một chút, nhưng không cam đoan
nhất định sẽ thành công.
Sau khi cúp máy, Nại Nại nhắn tin cho Cố Duật Ninh: “Ngày mai là sinh nhật của Cố Bình Sinh, em có thể tới nhà anh chơi không?”
Cố Duật Ninh trả lời trong vài giây: “Có thể.”
Nại Nại: “A, ý của em là....tới nhà chúc mừng sinh nhật cậu em kia của anh đó. [thấp thỏm]”
Cố Duật Ninh: “Có thể, em muốn tới, anh sẽ bảo quản gia chuẩn bị nhiều điểm tâm và trái cây.”
Nại Nại: “Cảm ơn anh! [vui vẻ]”
Sau khi được Cố Duật Ninh đồng ý, Nại Nại chụp lại đoạn chat gửi cho Cố Bình Sinh:
“Anh xác định anh ấy không đồng ý để anh mở party ở nhà sao?”
Cố Bình Sinh:???
“Em cảm thấy dễ nói chuyện lắm nha, đồng ý ngay nè.”
Cố Bình Sinh:......
Chỉ dễ nói chuyện với em.
**
Dưới sự giới hạn của Cố Duật Ninh, Cố Bình Sinh chỉ được cho phép mời 5 người, trong đó có bao gồm cả Nại Nại.
Cuối cùng Cố Bình Sinh phải năn nỉ mãi thì số người mới mở rộng lên 10 người, đây đã là cực hạn nhẫn nại của Cố Duật Ninh rồi.
Mười người thì mười người, Cố Bình Sinh chọn lựa kỹ càng, đưa thư mời cho từng bạn bè của hắn, đương nhiên, Nại Nại cũng nằm trong đó.
Phía sau Cố trạch có một cái bể bơi siêu lớn siêu xa hoa, bởi vì Cố Duật Ninh không bơi lội nên vẫn cứ để đó không dùng. Cố Bình Sinh liền cho người vệ sinh sạch sẽ bể bơi, hơn nữa còn bày tiệc đứng ở vườn hoa phía sau nhà, chuẩn bị mở một party bể bơi.
Màn đêm buông xuống, vườn hoa được trang trí với rất nhiều đèn ngôi sao lấp lánh, phản chiếu xuống mặt bể bơi tạo thành một khung cảnh lung linh. Các cô gái mặc bikini, nhóm cậu trai cũng là một thân cơ bắp, dáng người tốt đến muốn phun máu mũi.
Tuy rằng bạn mời đến không nhiều nhưng cả đám đều ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, lại còn có chỗ đứng trong giới nên lúc chơi rất hết mình, bầu không khí nhanh chóng được bọn họ đẩy lên cao.
Kỹ thuật bơi của Nại Nại khá tốt, bơi qua bơi lại mấy vòng trong bể bơi, luyện tập cách hô hấp.
Cố Bình Sinh bưng ly rượu ngồi ở thành bể, cười nói với cô: “Cô nhóc, em nhìn các nữ tinh chung quanh mà xem, đều mặc đồ bơi, lại còn đứng show dáng chụp ảnh, có mấy ai thật sự xuống bơi lội đâu.”
Nại Nại nói: “Áo tắm em cũng thay rồi, mắc mớ gì không bơi.”
Chẳng lẽ để cô ngồi pose dáng như trên bờ biển sao?
“Anh cược 1 mao tiền, anh trai anh xuống nhà chỉ vì nhìn em mặc đồ bơi.”
Nại Nại nhìn Cố Duật Ninh, mặt anh không có cảm xúc nào, trong tay cầm một ly rượu cocktail.
Tuy rằng cũng thay đổi trang phục rồi nhưng vẻ mặt của anh lại là vẻ mặt khó chịu, chỉ khi nào Nại Nại nhìn về chỗ anh thì con ngươi mới lộ ra vài phần dịu dàng.
Cố Bình Sinh nhỏ giọng nói với Nại Nại: “Aiz, anh đẩy anh trai xuống nước để chơi với em nhé.”
“Em cảm thấy anh điên rồi, mất mạng như chơi.” Nại Nại nhắc nhở: “Chớ chọc anh ấy tức.”
“Hôm nay là sinh nhật anh đây, anh trai anh sẽ không làm anh mất mặt vậy đâu.”
Cố Bình Sinh tới chỗ Cố Duật Ninh đang đứng, cười nói: “Anh, xuống bơi lội không?”
“Không bơi.”
“Khi còn nhỏ anh là đệ nhất bơi lội ở trường học mà, không muốn xuống bơi cùng bạn gái hai vòng hả?”
Cố Duật Ninh đi đến thành bể, nhàn nhạt nói: “Không cần, anh ở đây nhìn cô ấy....”
Lời còn chưa dứt, Cố Bình Sinh bỗng nhiên đẩy anh từ phía sau.
Cố Duật Ninh đột nhiên không kịp phòng bị, toàn bộ thân thể đều ngã về phía bể bơi.
Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc này, Cố Duật Ninh duỗi tay bắt lấy cánh tay của Cố Bình Sinh, mượn lực lôi kéo này để kéo thân thể mình lại, ngược lại đẩy Cố Bình Sinh vào trong nước.
Cố Bình Sinh thực sự không biết bơi, vùng vẫy trong nước, sặc vài ngụm.
Nại Nại nhanh chóng bơi đến, tốn sức kéo hắn ta lên bờ.
Cố Bình Sinh chật vật hét lên với anh mình: “Anh làm gì thế! Đâu phải anh không biết em không biết bơi!”
Hiển nhiên Cố Duật Ninh không có ý phủ định, sải chân bước tới, một tay túm lấy cổ hắn, ấn lên tảng đá cẩm thạch: “Anh nói rồi, anh không thích bơi lội.”
Giọng nói của anh lạnh như băng, nhưng ánh mắt còn lạnh hơn thế.
Lập tức, chung quanh an tĩnh lại, mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn hai anh em, không ngờ Cố Duật Ninh sẽ nổi giận như vậy.
Cố Bình Sinh bị anh cả giáo huấn trước mặt mọi người, mặt mũi đều quăng vào thùng rác hết rồi, mắt đỏ lên, hất tay Cố Duật Ninh ra, hung hăng nói: “Hôm nay là sinh nhật của em! Anh.....làm gì!”
Hiển nhiên Cố Duật Ninh nhận ra mình phản ứng quá kích, nhưng vừa nãy......thật sự quá nguy hiểm.
Đây không phải vấn đề bơi lội, nếu toàn thân anh rơi xuống nước thì chỉ sợ không đến 10 giây, toàn bộ thân thể.....sẽ báo hỏng.
Cố Duật Ninh lạnh lùng liếc em trai mình một cái: “Không cho phép lại có lần sau.”
Nói xong câu này, anh xoay người rời khỏi hoa viên.
Nại Nại vội vàng từ bể bơi đi lên chỗ Cố Bình Sinh, sờ sờ đầu anh ta, ôn nhu nói: “Đã bảo anh đừng đi tìm đường chết mà, tâm trạng của anh ấy vẫn luôn không tốt, đâu phải anh không biết.”
Cố Bình Sinh tức giận bất bình, oán giận: “Anh mở party này còn không phải vì để anh ấy vui vẻ hơn sao? Trước đó cũng không thấy anh ấy chán ghét vui đùa mà!”
“Anh ấy đã nói không thích bơi rồi mà, anh cứ một hai phải chọc làm gì?”
Cố Bình Sinh lẩm bẩm: “Lúc anh ấy còn đi học, thích bơi lội lắm, còn giành được giải quán quân cơ. Thế nhưng mấy năm gần đây, bể bơi trong nhà bị bỏ hoang, giống như thay đổi thành một người khác vậy.”
Nại Nại đột nhiên không nói được câu gì.
Bên tai cô vang lên tiếng anh trai: “Cố Duật Ninh sợ nước, vừa rơi xuống nước thì sẽ bị chập mạch. Bởi vì....cậu ta đã không phải là con người.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Nại Nại tái nhợt.