Thông tin truyện Chiêu Diêu

Chiêu Diêu

Lượt xem:

1,277

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 17407 lượt

REVIEW TRUYỆN CHIÊU DIÊU

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, nữ gian ác - nam thâm tình, hài muốn chết, nam chính bị nữ chính cưỡng bức nên không sạch, HE
Độ dài: 78 chương + 2 NT
Tình trạng: Hoàn edit - đã được mua bản quyền xuất bản và cũng được chuyển thể thành phim giữ nguyên tên gốc Chiêu Diêu.

__________

Trên đời này, có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có cái chết nặng tựa Thái sơn, còn cái chết của Lộ Chiêu Diêu thì nhục mặt đừng hỏi luôn! Vì sao á? Lộ Chiêu Diêu là ai nào, đường đường là ác nữ nổi danh ngoan độc đệ nhất thiên hạ, là môn chủ của ma giáo Vạn Lục môn trên núi Trần Tắc, ma pháp vô địch, dù là tiên hay ma đều không phải đối thủ của nàng. Người như Lộ Chiêu Diêu dù có chết cũng phải chết trong một trận quyết đấu cam go trời rung đất chuyển, máu chảy thành sông! Nhưng không, Lộ Chiêu Diêu lại chết trong tay một tên gác cổng.

Chuyện là thế này, sau một thời gian tung hoành thiên hạ, cả sự nghiệp lẫn tiếng vang đều được gây dựng kha khá, Lộ Chiêu Diêu tự thấy bản thân đã là bà lớn trong giới tiên-ma mà ngay cả một món vũ khí ngon nghẻ cũng không có thì hơi mất hình tượng. Đúng lúc kiếm Vạn Quân - thứ được tương truyền là kiếm của Ma Vương đã tạ thế - tái xuất giang hồ, thế là Lộ Chiêu Diêu hí hửng lên đường đi giành kiếm. Vừa tới nơi đã bị bọn người tu tiên phục kích. Đại ma nữ như Lộ Chiêu Diêu tất nhiên không thèm để mắt tới lũ người hạ đẳng đó, chỉ để lại đệ tử xử lý bên ngoài, còn bản thân thì ung dung vào trong động kiếm.

Không ngờ lần này lũ người tu tiên lại thông minh đột xuất, phân công nhóm người lợi hại nhất phục kích sẵn trong động nhằm tấn công Lộ Chiêu Diêu. Sau một hồi giao chiến, cả hai bên đều bị thương nặng. Đúng lúc này, Mặc Thanh xuất hiện bên cạnh Lộ Chiêu Diêu.

Nói về tên Mặc Thanh này, một cơ số năm về trước, khi Lộ Chiêu Diêu còn chưa có tiếng tăm gì trên giang hồ, còn tên Mặc Thanh này vẫn chỉ là một kẻ yếu ớt vô dụng, à mà thực ra tới tận giờ hắn vẫn yếu ớt vô dụng thế thôi, chẳng hiểu tụi tu tiên nghe đâu tin đồn Mặc Thanh là con trai duy nhất của Ma Vương nên hùa nhau ức hiếp hắn, còn sát hại người thân duy nhất của hắn. Đúng lúc Lộ Chiêu Diêu đi qua, để thể hiện tinh thần ác ma chính hiệu, nàng ra tay đánh tan tác hội danh môn chính phái kia, cứu Mặc Thanh rời đi. Trận đánh huyền thoại đó cũng trở thành sự kiện ra mắt giới tiên-ma của Lộ Chiêu Diêu.

Sau này do bận rộn giao chiến, bận rộn tra tấn giết người, bận rộn gây dựng ma giáo mà Lộ Chiêu Diêu cũng quên bẵng đi Mặc Thanh, còn bản thân hắn tu ma không nên hồn nên cũng chỉ có thể làm chân gác cổng. Đại khái đối với Lộ Chiêu Diêu mà nói, Mặc Thanh chỉ là tên lâu la tép riu không đáng để mắt tới.

Vậy mà vào lúc “nước sôi lửa bỏng này”, tên tép riu kia lại trở thành biện pháp “cứu cánh” duy nhất của Lộ Chiêu Diêu. Nàng dùng kỹ năng diễn xuất thượng thừa của mình, thuyết phục Mặc Thanh làm con mồi dẫn dụ lũ người tu tiên kia tránh đi để nàng có cơ hội tiếp cận kiếm Vạn Quân. Để tăng sức thuyết phục, nàng còn tháo bừa trang sức đeo trên cổ đưa cho hắn làm vật làm tin. Thế mà tên kia chẳng thèm nhận, vẫn tình nguyện lao ra. Đánh chém một hồi, hắn tự dưng thuận tay… rút luôn kiếm Vạn Quân ra khỏi phong ấn. Kiếm khí bắn ra tứ phía. Vào khoảnh khắc đó, Lộ Chiêu Diêu chỉ kịp nhận ra rằng hoá ra thằng nhãi đó thực sự là con trai của Ma Vương, sau đó nàng… chết.

Thế đấy, chết lãng xẹt thế đấy. Cơ mà chưa hết nhé! Một nữ ma đầu tầm cỡ Lộ Chiêu Diêu cứ ngỡ một khi chết đi rồi chí ít cũng phải trở thành một nữ quỷ có số có má, tiếp tục phá làng phá xóm, ngờ đâu nàng lại biến thành một hồn ma yếu ớt, đến bay còn bay không nổi chứ đừng nói tới chuyện phá rối. Thảm hơn nữa, do lúc còn sống chỉ chuyên làm chuyện ác, tích đức không đủ nên tài khoản dưới địa phủ chẳng có lấy một cắc, không thể mua thuốc tăng lực. Vậy là, ma nữ Lộ Chiêu Diêu cam chịu ngày qua ngày ngồi một góc trên nấm mộ của chính mình mà hồi tưởng thời huy hoàng xưa.

Ngày ấy uy chấn giang hồ là thế, vậy mà giờ chỉ còn lại một nấm mộ xanh cỏ vô danh, chẳng có bóng người thăm viếng. À quên, có một kẻ vẫn thường lảng vảng tới, chính là tên Mặc Thanh khốn kiếp kia, mà giờ thiên hạ biết tới hắn qua cái tên Lệ Trần Lan.

Nhắc tới hắn Lộ Chiêu Diêu không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Hắn rút kiếm Vạn Quân hại chết nàng, nàng nhẫn nhịn. Hắn nhân cơ hội nàng chết mà chiếm mất ngôi vị môn chủ, nàng chấp nhận. Nhưng vì cái gì mà hắn dám sỉ nhục nàng cho tới tận khi chết??? Tấm bia mộ của nàng sao một chữ cũng không có? Ba chữ uy chấn thiên hạ “Lộ Chiêu Diêu” đâu rồi? Tiểu sử sự nghiệp đâu hết rồi? Đến viếng mà một mẩu tiền giấy cũng không có là sao? Chỉ mang theo mấy thứ quả chua loét này để làm cái gì?

Chưa hết, trận pháp có một không hai trấn giữ trước cửa Vạn Lục Môn - niềm tự hào một đời của Lộ Chiêu Diêu - lại bị hắn gỡ bỏ hết, đem đất đi trồng lúa và hoa màu. Tiên Thi đài, khối đá trắng do nàng cực khổ tìm về, chuyên dùng để phơi xác kẻ thù bị hắn đem quyên tặng làm móng xây nhà trọ, góp phần thúc đẩy phát triển du lịch của thị trấn. Còn cây gỗ trầm vạn năm chuyên dùng để treo xác của nàng, ôi thôi thôi, đã bị xẻ ra đóng chuồng heo từ đời nào rồi!

Lộ Chiêu Diêu nàng thề, chỉ cần có cơ hội nàng nhất định phải phanh thây tên Mặc Thanh đó báo thù rửa hận. Và rồi cơ hội cuối cùng cũng đến!

Vào một đêm không trăng không sao, tự dưng chẳng hiểu lòi ở đâu ra một đôi “chim câu” ngu ngốc của phái tu tiên, vừa đi vừa dùng dằng cãi cọ. Lôi lôi kéo kéo một hồi, “con chim câu cái” đột nhiên… đâm bổ đầu vào mộ của Lộ Chiêu Diêu rồi từ từ hồn lìa khỏi xác. Thanh niên cơ hội như Lộ Chiêu Diêu chỉ chờ có thế, lao vào cướp lấy thân xác của cô ta, mặc cho sự phản đối của chủ nhân.

Tiếc rằng, thân xác này quá vô dụng, dù cho Lộ Chiêu Diêu có vận hết ma lực trong người cũng không đủ sức để kết liễu Lệ Trần Lan. Nàng nhanh chóng thay đổi kế hoạch, giả vờ đáng thương xin làm đệ tử của Lệ Trần Lan, chờ thời cơ ra tay báo thù. Nhưng kế hoạch mới vừa thành hình đã tan thành mây khói vì Lộ Chiêu Diêu phát hiện, linh hồn nàng lại bị đẩy ra khỏi cơ thể kia rồi!

Hoá ra, nàng chỉ có thể chiếm lấy thân xác đó vào ban đêm, còn tới khi mặt trời mọc, nàng chỉ còn nước trở về làm hồn ma vô dụng như lúc trước. Đúng lúc Lộ Chiêu Diêu đang tuyệt vọng thì chủ nhân của thân xác - Chỉ Yên - bằng phép màu kỳ diệu nào đó đã tìm được nàng để thương lượng. Nàng ta đồng ý cho Lộ Chiêu Diêu mượn thân xác vào mỗi đêm, tìm cách giết Lệ Trần Lan, đổi lại Lộ Chiêu Diêu phải giúp nàng ta báo thù cho cha.

Hợp tác đôi bên cùng có lợi, có ngu Lộ Chiêu Diêu nàng mới từ chối. Kể từ đó, Lộ Chiêu Diêu dùng thân xác vào ban đêm còn Chỉ Yên sống lại vào ban ngày. Nhưng con nhóc Chỉ Yên này đúng là đệ tử phái tu tiên điển hình mà. Ngu không tả nổi! Pháp lực kém, thần kinh yếu, diễn xuất “bình hoa di động”, không được cái tác dụng gì ngoài chuyện chăm chỉ đốt vàng mã. Lộ Chiêu Diêu không còn cách nào khác, chỉ đành chấp nhận để thân xác Chỉ Yên sống trong tình trạng “phân liệt”, ngày ngu ngơ đêm “hoá sói”.

Nhưng nàng và Chỉ Yên do cùng dùng chung một thân xác mà trở nên quái dị như thế thì cũng đành, còn tên Lệ Trần Lan kia sao cũng quái đản không kém vậy. Vào ban ngày ngay cả liếc hắn cũng không thèm liếc Chỉ Yên một cái, khi đêm đến lại rất mực quan tâm tới nàng? Không hiểu hắn có ý đồ gì đây? (=__=|||)

Trong lúc tiếp cận Lệ Trần Lan, Lộ Chiêu Diêu dần dần bị lôi vào những vụ việc bí ẩn trên giang hồ. Cha của Chỉ Yên vì sao mà chết? Âm mưu của những môn phái tu tiên là gì? Món đồ đeo trên người Lộ Chiêu Diêu ngày trước từ đâu mà có? Thân phận thực sự của Mặc Thanh là gì? Và quan trọng nhất là… thế quái nào mà nàng lại cướp mất “đời trai trong trắng” của Mặc Thanh vậy?????!!!!!

Thôi thì,… các bạn đọc truyện rồi sẽ biết.

* * * * *

Mình quyết định “cày” bộ truyện này đơn giản vì cái tên Cửu Lộ Phi Hương. Bốn chữ này là bảo chứng cho sự hài hước, duyên dáng, lôi cuốn và cá tính. Nếu các bạn hỏi “Chiêu Diêu” có đáp ứng đủ cả bốn yếu tố trên không thì câu trả lời là “Có”. Tình tiết hài hước, văn phong duyên dáng, mạch truyện lôi cuốn và nhân vật cá tính. 
“Chiêu Diêu” hội đủ tất cả những ưu điểm trên.

Nhưng không hiểu vì lý do gì mà trong suốt quá trình đọc truyện, mình luôn cảm giác có điều gì đó thiếu thiếu, thứ bị thiếu sót ấy chính là cái “chất” riêng của Cửu. Rõ ràng là một bộ truyện hay, một bộ huyền huyễn ấn tượng nhưng dường như lại không có dấu ấn cá nhân thường thấy của Cửu Lộ Phi Hương.

Tất nhiên, đây hoàn toàn là nhận định chủ quan của mình, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác này. Nhìn chung, “Chiêu Diêu” là một bộ truyện cực kỳ đáng đọc và bản phim chuyển thể cũng bám khá sát nguyên tác nên nếu các bạn có hứng thú, hãy theo dõi cả truyện và phim để cùng thưởng thức nhé!


Bình luận truyện