Từ Phi Phi vẫn đang ở trong lớp, bị chặn ngay ở đó.
Thấy Lâm Bạch Du xuất hiện trước cửa lớp, cô ta hoảng hốt trong chốc lát, cắn môi nhìn chàng trai đứng sau cô.
Vì sao, anh lại bảo vệ cô như thế.
Lâm Bạch Du đi thẳng vào lớp, phía sau có bạn học tò mò vây xem đứng sát phía sau, bên ngoài lớp rất nhanh đã có một đám người vây quanh.
“Từ Phi Phi, cậu bịa đặt chuyện mẹ tôi là người thứ ba à?”Từ Phi Phi không thừa nhận: “Cậu dựa vào đâu mà nói là tôi nói?”Lâm Bạch Du nắm lấy cánh tay của cô ta: “Bởi vì chỉ có cậu đã từng nói tin vịt này từ năm ngoái thôi, lúc ấy tôi đã cảnh cáo cậu rồi, xem ra cậu không hề nghe.
”“Không phải tôi! Cậu dựa vào đâu mà nói là tôi! Cậu có chứng cứ không?” Từ Phi Phi hét ầm lên: “Lâm Bạch Du, cậu đang vu khống tôi!”Tùy Khâm ung dung nói: “Rất dễ, hỏi từng người một, kiểu gì cũng tìm hiểu được rõ ngọn ngành, truyền từ đâu ra.
”Từ Phi Phi lập tức tái mét mặt mày.
Đều là học sinh cấp 3, vốn không mưu tính gì, cô ta không hề chú ý.
Lâm Bạch Du nhìn ra được sắc mặt của cô ta, “Tôi hỏi từng người một, cuối cùng xem họ nói, là nghe từ đâu ra, bạn học cũ nào của tôi.
”Tất cả mọi người im lặng.
Mọi người đều đã nhìn ra sự bất thường của Từ Phi Phi.
Lúc trước cô ta thích Tùy Khâm, nhưng Tùy Khâm không hề đoái hoài đến cô ta, bây giờ lại lan truyền tin vịt, quá đáng quá rồi đấy.
Cũng không biết có phải vì ánh mắt của mọi người hay không, Từ Phi Phi không nhịn được nữa: “Lâm Bạch Du, có thật là tin vịt không?”Lâm Bạch Du lớn tiếng: “Dĩ nhiên!”Lần đầu tiên cô gay gắt như vậy, tất cả mọi người đều sợ giật cả mình.
“Cậu quen mẹ tôi, hay là quen ai, thì đều biết sự thật, cậu có biết mẹ tôi vì để tránh bị kẻ khác quấy rối, chuyển nhà chuyển công tác không?”Liễu Phương từng làm ở cửa tiệm của người chủ họ Triệu, chủ tiệm Triệu có vợ có con, nhưng vẫn hay muốn đụng chạm với Liễu Phương xinh đẹp.
Lời đồn đại thường bất lợi với phụ nữ, dẫu cho Liễu Phương luôn từ chối bằng lời lẽ nghiêm khắc, luôn từ chối tiếp xúc riêng tư, vẫn luôn là chủ tiệm Triệu tự ý quấy rối, nhưng người bị bàn luận vẫn là Liễu Phương.
Quá quắt hơn là, vợ của chủ tiệm Triệu cũng nghĩ là do lỗi của Liễu Phương.
Mẹ có lỗi gì, mẹ vốn chẳng có lỗi gì cả, nhưng vì chuyện này, bà phải mất việc làm, rời xa chốn quen thuộc,Không một ai căm ghét những chuyện này hơn Lâm Bạch Du.
“Từ Phi Phi, cậu chẳng biết gì cả, cậu chỉ nghe một câu, thì đã thấy đó là thật, bắt đầu bịa chuyện, cậu có biết sẽ gây nên hậu quả gì không?”Lâm Bạch Du thờ ơ: “Có phải cậu tưởng tôi sẽ không làm gì cậu không?”Từ Phi Phi há hốc mồm, có ý gì đây?Cô ta lơ mơ nhìn sang Tùy Khâm, “Tùy Khâm, em…”Giọng nói Tùy Khâm lạnh nhạt: “Có phải cậu không?”Từ Phi Phi bật khóc: “Tôi… tôi cũng chỉ nghe người khác nói thôi, tôi cũng không biết là giả, không phải tôi, là bạn học của cậu nói!”Tùy Khâm mất kiên nhẫn: “Bạn học nào?”Từ Phi Phi cứng họng.
Lâm Bạch Du tức quá bật cười, “Cậu có lòng thù địch với tôi như thế, là vì A Khâm à?”Cô rất ít khi gọi Tùy Khâm thân thiết như vậy trước mặt người khác, mọi người đều sửng sốt nhìn cô và Tùy Khâm, đang hẹn hò thật hay sao?Từ Phi Phi đỏ mắt tức giận, “Cậu gọi anh ấy là A Khâm?”Tùy Khâm: “Liên quan gì đến cậu không?”Đúng vậy, liên quan gì đến cô ta không?Lâm Bạch Du muốn gọi như nào thì gọi như thế, cô thích, thì Tùy Khâm