Lúc nửa đêm, Tần Bắc Bắc đã thoát chết.
Cô ấy không nói cho ai cả, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là mở điện thoại, trong nhóm đang nói về chuyện thi xong nên làm gì.
Cũng có người báo điểm dự đoán của mình.
Trong nhóm nhỏ, Châu Mạt nhắc lại về chuyến đi chùa Huệ Ninh: “Bao giờ đi thế?”Phương Vân Kỳ: “Hai ngày nữa đi, có kết quả xong thì không được nữa rồi, bắt buộc phải vào lúc hai ngày vui vẻ nhất này.
”Tề Thống: “Được đó!”Lâm Bạch Du không có ý kiến về ngày nào: “Tớ ok hết.
”Châu Mạt @Tuỳ Khâm lần đầu tiên, người trả lời đầu tiên không phải anh, là Phương Vân Kỳ: “Cái này không cần hỏi, Lâm Tinh Tinh ok hết, Tuỳ Khâm đương nhiên có thể rồi.
”Tuỳ Khâm trả lời một dòng chữ: [Hai ngày nữa.
]Châu Mạt lại @Tần Bắc Bắc, Tần Bắc Bắc trả lời: [Vậy thì ngày kìa nhé.
]Phương Vân Kỳ nhắn tin riêng cho cô ấy: [Sức khoẻ cậu có ổn không?]Tần Bắc Bắc: [Dĩ nhiên là được! Không được trù ẻo tôi.
]Trả lời xong, phòng bệnh bị đẩy ra.
Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm túc, khi cha đẩy cửa đi vào, cô ấy biết ông chắc chắn đã khóc, bởi vì cô ấy là con gái ông.
Cô vốn nên nghe không hiểu những lời đó của bác sĩ, nhưng bệnh bao lâu này, cô đã rất rõ sức khoẻ của mình rồi.
Cha Tần buồn rầu: “Bắc Bắc.
"Tần Bắc Bắc ngẩng đầu, “Cha, con hẹn với các bạn đi chùa Huệ Ninh.
”Cha Tần chau mày, “Không được, bây giờ con không hợp để đi.
”“Vậy thì lúc nào ạ.
” Tần Bắc Bắc mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Có phải sau này không bao giờ có ngày phù hợp nữa không?”Chú cáo nhỏ ốm yếu gầy gò gối đầu lên mu bàn tay của cha.
“Các bạn nói chùa Huệ Ninh linh lắm, con muốn làm nữ minh tinh, muốn đi Bắc cực… Con vẫn còn rất nhiều nơi, rất nhiều thứ chưa được thử.
”Con vẫn muốn đi học đại học cùng các bạn.
Đi đến tương lai cùng các bạn.
-Lâm Bạch Du không biết vì sao Tuỳ Khâm quyết định thời gian vào hai ngày sau, cô chỉ biết, trong hai ngày này, ban ngày Tuỳ Khâm không ở nhà.
Anh đang bận.
Bận một chuyện rất quan trọng.
Đêm trước khi xuất phát, buổi tối Lâm Bạch Du bổ dưa hấu, gõ cửa nhà anh, đưa lại Quan m nhỏ cho anh, “Cái này trả cậu.
”Cô không hỏi chuyện của Tuỳ Khâm, mà hỏi: “Ngày mai cậu đi cầu xin điều gì?”“Tôi muốn cầu xin nhiều thứ lắm, cơ thể khoẻ mạnh, vạn sự như ý, thành tích phát huy tốt hơn thường ngày, mẹ có thể tìm thấy mùa xuân thứ hai [2]! ”[2] Mùa xuân thứ hai (Đệ nhị xuân): Chỉ người trung niên, người lớn tuổi lại tìm thấy người mình yêu, sống cuộc sống hạnh phúc.
Tuỳ Khâm nắm Quan m nhỏ trong lòng bàn tay, nghe cô nói dông dài, không nghe thấy tên của mình.
Anh hỏi: “Còn gì nữa?”Lâm Bạch Du suy nghĩ nghiêm túc: “Hết rồi.
”Hồi lâu sau, cô bỗng dưng hé ra nụ cười với thiếu niên lạnh nhạt ở trước mặt, “Tất nhiên là vẫn còn, có liên quan đến cậu đấy.
”Giống với anh lúc năm mới.
Tuỳ Khâm nghe lời nói gian xảo của cô, nhẹ cong môi.
Lâm Bạch Du dùng thìa của anh ăn dưa hấu, hỏi: “Hôm nay cô chủ nhiệm hỏi cậu áng chừng được bao nhiêu điểm, sao cậu không nói thế?”Tuỳ Khâm nói: “Chưa áng.
”Vì anh biết mình có thể thi được bao nhiêu.
Một nửa quả dưa hấu, ⅓ vào bụng Lâm Bạch Du, cuối cùng cô xoa bụng về phòng của mình.
-Hôm xuất phát, mọi người gặp nhau ở trạm xe.
Lâm Bạch Du mặc một chiếc quần ngắn, phối với áo tay bồng đơn giản, búi tóc củ tỏi, mềm mại ở trên đầu, trông càng rõ sức trẻ.
Tần Bắc Bắc thong dong đến muộn, cha Tần đưa cô ấy đến, xe chưa dừng lại, cô ấy đã nhoài ra cửa sổ xe vẫy cánh tay mảnh khảnh.
“Tinh Tinh, hôm nay cậu đáng yêu quá.
”Lâm Bạch Du hỏi: “Sao cậu lại mặc váy thế?”Tần Bắc Bắc nói: “Không thì mặc gì, váy rõ đẹp mà.
”Lâm Bạch Du nói: “Leo núi không tiện mà, vả lại sức khoẻ cậu cũng không phù hợp.
”Phương Vân Kỳ vểnh tai nghe nãy giờ, nhíu mày không bắt bẻ Tần Bắc Bắc, lên tiếng: “Tôi tra rồi, có cáp treo có thể lên.
”Chùa Huệ Ninh ở trên đỉnh núi, lần này bọn họ sẽ lên nửa eo núi trước, sau đó ở một đêm, hôm sau sẽ lên núi tiếp.
Cũng chính vì vậy, người đời mới nói chùa Huệ Ninh là nơi linh thiêng nhất, vì nếu có thể leo đến đỉnh, có nghĩa là tấm lòng kiên định.
Tuỳ Khâm nhìn sang Lâm Bạch Du, “Cậu ngồi cáp treo.
”Sức khoẻ của cô, cũng không leo lên được.
Lâm Bạch Du: “Nếu Bắc Bắc ngồi, thì tôi ngồi với cậu ấy, nhưng mà, thực ra tôi vẫn rất muốn tự mình leo lên.
”Dưới ánh mặt trời gay gắt, họ chạy nhảy, nô đùa, đám con gái dắt tay nhau, nét mặt vui cười như hoa.
Lúc đến dưới núi, Lâm Bạch Du lại chữa lời.
Bởi vì nhìn từ cửa khu du lịch dưới núi, không hề nhìn thấy đỉnh núi, dĩ nhiên ngay cả chùa Huệ Ninh cũng không thấy, mà là những bậc cầu thang vô tận.
Nghe nói có 999 bậc thang, thoạt nhìn không nhìn thấy đầu.
“Đù, đáng sợ quá.
”“Trước khi đến xem bản đồ cũng có phóng đại như thế đâu nhỉ.
”“Châu Mạt bình thường cậu lên kiểu gì vậy?”Mấy người nhìn nhau, Lâm Bạch Du nắm cánh tay Tuỳ Khâm, nhỏ tiếng: “Ừm, tôi ngồi cáp treo đi.
”Tuỳ Khâm mặc áo ngắn tay, vóc dáng thẳng tắp, vô cùng đơn giản, sạch sẽ đẹp trai, ngón tay cô chạm vào da thịt anh, anh chỉ cúi đầu liếc nhìn.
“Cáp treo ở nửa eo núi.
” Châu Mạt trông yếu ớt nhất, lúc này lại