Lúc xế chiều, họ đến chỗ cáp treo.
Vốn theo tốc độ bình thường, đáng lí 3 giờ đã có thể đến, bọn họ lại đến muộn 2 tiếng.
Bên trong bên ngoài chỗ cáp treo có kẻ đi ra, có người bước vào.
Đúng lúc họ đi từ cầu thang đến sân bằng, ba thầy tu mặc tăng phục đi từ bậc thang trên núi xuống, đi lướt qua người họ.
Lâm Bạch Du lần đầu tiên nhìn thấy, đã bị hút mắt.
Còn các thầy tu nhìn thấy nốt ruồi đỏ rực rỡ ở giữa mày của thiếu nữ, tất cả cũng dừng ánh mắt trong thoáng chốc, lộ ra ánh mắt hiền lành.
Lâm Bạch Du ngạc nhiên mừng rỡ, cười đáp lại.
Châu Mạt hụt hẫng nói: “Họ ban nãy cười với cậu kìa, tớ đến chùa Huệ Ninh bao nhiêu lần như vậy, chưa gặp tình huống này bao giờ.
”Lâm Bạch Du suy nghĩ: “Có thể là do tớ đang nhìn họ.
”Cô quay người nhìn Tuỳ Khâm, thiếu niên đang ngẩng đầu, ánh mắt ngước thẳng lên theo dây cáp, nhìn về chùa Huệ Ninh xa không trông thấy.
“A Khâm, cậu đang nhìn gì đấy?” Lâm Bạch Du gọi anh.
“Không có gì.
” Tuỳ Khâm thu mắt lại.
Anh chỉ có cảm giác hình như đã từng đến đây, nhưng trong trí nhớ chưa đến bao giờ, có lẽ là lầm tưởng.
Quán trọ dân Châu Mạt đặt ở ngay phía trước, mọi người bôn ba cả quãng đường, đều đã đói lả, đi thẳng ra quán ăn nho nhỏ, định ăn đẫy bụng trước.
Ở đây cũng có người bán các loại vòng ngọc phật châu, nhưng Châu Mạt đã ngăn bọn bọ, bởi vì đồ ở đây đều là hàng nhập từ chợ.
Ăn cơm xong, mọi người về quán trọ.
Quán trọ trên núi không nhiều, chỉ có hai quán, quán Châu Mạt đặt là quán gần chỗ cáp treo nhất, có thể nhìn thấy đỉnh núi từ cửa sổ phòng.
Con gái ở một phòng, con trai ở một phòng.
Vì đã thấm mệt, Lâm Bạch Du không còn ý muốn trêu đùa, tắm rửa đơn giản một lúc, rồi nằm lên giường lớn nghỉ ngơi.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ tuyệt đẹp, tiếng gõ chuông từ trên núi truyền đến, nặng trĩu từ tiếng này sang tiếng khác, vang vọng trong núi.
Châu Mạt nằm trên giường, nói: “Chùa Huệ Ninh gõ chuông rồi.
”Tần Bắc Bắc hỏi: “Sao không phải gõ chuông buổi sáng? Tớ nghe nói trống chiều chuông sớm, vẫn là lần đầu biết buổi tối cũng gõ chuông.
”Châu Mạt nhìn Lâm Bạch Du đang nhắm mắt dưỡng thần, hạ thấp giọng giải thích cho cô ấy chùa Huệ Ninh gõ chuông vào cả sớm và chiều.
Quán trọ gỗ không cách âm, tiếng đối thoại nho nhỏ, và tiếng gió trong núi, và tiếng chuông, hoà thành một khúc nhạc ru ngủ.
Lâm Bạch Du ngủ thiếp đi như vậy.
Cũng mơ thấy Tuỳ Khâm đã lâu không xuất hiện.
-Trong mơ, Lâm Bạch Du về nhà họ Lâm, Tuỳ Khâm bị đưa đi.
Cửa phòng đóng sầm lại, cô lại phải chịu nhà Lâm Hữu Chí khống chế, không nhìn thấy, không thể cầu cứu.
Cô chết vào đêm trước khi tháo băng trên mắt, còn chưa kịp nhìn thấy thế giới thêm lần nữa, còn không kịp nhìn thấy Tuỳ Khâm, còn không kịp đợi anh được thả vì vô tội.
Còn chưa kịp để Tuỳ Khâm biết rằng, ngày mai cô có thể nhìn thấy rồi.
Cánh truyền thông tuyên truyền trắng trợn, người ngoài nói cô phúc mỏng, sẽ chẳng bao giờ có một Tuỳ Khâm từ trên trời xuống, cứu cô rời khỏi nữa.
Trong mơ, có bậc thềm đá nhìn không thấy điểm cuối.
Tuỳ Khâm dừng dưới chân núi, đứng trước bậc thềm.
Lâm Bạch Du không nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông, nhưng cô biết anh là ai, hoá ra sau khi trưởng thành, thiếu niên lạnh nhạt sẽ cao lớn rắn rỏi như thế.
Trong giấc mơ lờ mờ, người đàn ông bước chân lên núi.
Sương sớm dày đặc, giọt sương hơi ướt, Lâm Bạch Du nhìn anh quay lưng lại với mình, lên ba bậc, sau đó quỳ xuống, dập trên thềm đá.
Sau đó trở dậy, đi lên, rồi lại dập đầu.
Mỗi ba bước một dập đầu, không có ngoại lệ.
Từ lúc sắc trời chưa tỏ, đến lúc ánh sáng chiếu rọi, Tuỳ Khâm chưa từng dừng lại, như thể khắp trần gian chỉ có một mình anh, mỗi một lần dập đầu đều thành kính tột cùng.
Lâm Bạch Du không nghe thấy tiếng, chỉ cảm thấy nặng trĩu trong lòng.
Chắc hẳn anh đau lắm.
Rốt cuộc anh muốn cầu điều gì, vì sao phải thành kính đến vậy, là bởi vì như vậy mới có thể thành hiện thực chăng.
Từ khi sáng sớm, đến lúc tối mịt.
999 bậc thang, 333 lần dập đầu.
Máu trên trán anh khô rồi lại rỉ thêm,