Liễu Phương khi trước không hề hỏi nguyện vọng của Lâm Bạch Du, đối với bà, con có thể thi được kết quả ấy, muốn học gì cũng được.
Mở giấy báo, nhìn thấy mấy chữ Y học lâm sàng, bà thương xót nói: “Làm bác sĩ bận lắm đấy, nửa đêm cũng bị gọi đi.
”Lâm Bạch Du ngạc nhiên: “Phụ huynh nhà người ta đều thích con mình học Y mà mẹ.
”Liễu Phương nói: “Nếu con học Sư phạm, chắc chắn là mẹ yên tâm nhất.
”Bà xoa đầu con gái: “Dùng dao chảy máu gì đó, con không sợ à?”Lâm Bạch Du chớp mắt: “Nếu con học Y, bị thương có thể tự lo, sẽ không phát hiện vấn đề đặc thù gì cả.
”Liễu Phương nghĩ cũng đúng: “Vậy học Y tốt.
”Bà lại nhìn ngành của Tuỳ Khâm, nhìn mấy chữ Thiên văn học bên trên, không hiểu: “Đây là học gì đấy? Liên quan đến Ngữ văn à?”Tuỳ Khâm cũng sững sờ bởi lời giải thích bà nói.
Anh nói: “Nghiên cứu vũ trụ ạ.
”Lâm Bạch Du lại nhớ lời chính miệng anh nói lúc trước, chuyện này trở thành bí mật của họ: “Dù sao thì cũng rất phức tạp.
”Liễu Phương ồ một tiếng: “Thích là được.
”Kết quả của anh tốt như thế, học ngành này chắc chắn đã có tính toán trong lòng, bà không hề lo lắng.
“Còn về chuyện học phí, cháu không cần lo.
” Liễu Phương nhẹ giọng, nếu nhà ai có thủ khoa, đêm ngủ cũng mơ đẹp.
Bà bỏ tiền cũng không tiếc.
Tuỳ Khâm cong môi: “Cháu có mà.
”Liễu Phương hỏi: “Không được khoe khoang, vụ tố tụng của cháu còn chưa bắt đầu xét mà.
”Tuỳ Khâm bất lực: “Thật đấy ạ.
”Lâm Bạch Du bổ sung: “Mẹ à, cậu ấy bây giờ còn nhiều tiền hơn mẹ đấy.
”Học phí của Tuỳ Khâm được miễn 100%, không chỉ vậy, còn được trao học bổng, ngoài ra, trường Trung học số 8 và tỉnh, thành đều tặng thưởng.
Đến lúc nhìn thấy số dư, lòng Liễu Phương phức tạp.
Thế mà đúng thật.
Bà nhìn con gái cười trộm: “Cười cái gì, số tiền thưởng của con chỉ là vẩy nước thôi.
”Lâm Bạch Du: “! ”Tuỳ Khâm nghiêng mặt, thong thả nói: “Của cháu thì chính là của cô ấy.
”Đây là lần đầu tiên, anh rõ ràng như thế.
Liễu Phương há hốc mồm, Lâm Bạch Du cũng không ngờ, hai mẹ con trố mắt nhìn, Tuỳ Khâm rất điềm tĩnh nhét thẻ vào tay Lâm Bạch Du.
Buổi tối, mẹ con ngủ cùng nhau.
Liễu Phương nói: “Tinh Tinh à, con còn giàu hơn mẹ.
”Lâm Bạch Du trả lời: “Đó là của Tuỳ Khâm, không phải của con.
”Liễu Phương thở dài: “Mẹ không tinh tường như con.
”Lâm Bạch Du nhớ lại trong mơ cô sống bao nhiêu ngày không có mẹ, lần này, cô đã rất hài lòng.
Cô ôm lấy Liễu Phương: “Mẹ à, con sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi mẹ.
”Con gái ngoan ngoãn, trái tim Liễu Phương tan chảy: “Mẹ sẽ xem là thật đấy nhé.
”Bà hôn lên trán Lâm Bạch Du: “Ngủ đi, lo cho mẹ đẻ [1] ít thôi.
”[1] Mẹ đẻ: Cách gọi để phân biệt với mẹ chồng.
Cách xưng hô này không nói cũng rõ, Lâm Bạch Du mặt đỏ tía tai, may là tắt đèn rồi, Liễu Phương không nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng của con gái.
-Trong mắt Liễu Phương, Tuỳ Khâm rất tốt, gia đình của anh cũng tốt.
Bà nghĩ xa hơn, sau này phía trên con gái không có cha mẹ chồng, không cần phụng dưỡng người già, sống ung dung thoải mái.
Chỉ là, thứ bà luôn trăn trở là vấn đề dịch chuyển vết thương giữa Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm.
Liễu Phương bắt đầu lo lắng về những vấn đề lúc trước chưa từng nghĩ đến, sau này sinh con phải làm sao, chuyện này ắt sẽ có vết thương.
Trừ khi không sinh, sẽ không có vấn đề.
Hôm sau, Liễu Phương nấu sủi cảo trong bếp, nghe thấy tiếng con gái hét lên từ trong nhà vệ sinh, giật cả mình.
“Mẹ ơi, mẹ có thấy nốt ruồi của con không?” Lâm Bạch Du chỉ vào trán, hỏi: “Có phải biến mất rồi không?”Liễu Phương gật đầu: “Đúng là biến mất rồi.
”Có chuyện màu nhạt đi trước đó, bà cũng không bất ngờ là bao.
Nói cũng kì lạ, nhìn con gái như Quan m nhỏ đã lâu, bỗng nhiên mất nốt ruồi son 18 năm, người mẹ như bà vốn nên thấy kì quái.
Nhưng bà lại không.
Dường như bà đã quen con gái trông như thế này từ trước.
Lâm Bạch Du nhìn mình trong gương, trên khuôn mặt trắng sứ, không hề thấy tì vết, màu đỏ tươi từng thu hút chú ý nhất đã biến mất tăm.
Mấy ngày trước còn nghĩ, sao không nhạt đi tiếp nữa.
Hoá ra, nhạt đi thêm lần nữa, sẽ biến mất luôn.
Nốt ruồi không tồn tại trong mơ này của cô, cuối cùng biến mất khỏi thế giới của cô.
Nhân lúc Tuỳ Khâm vẫn chưa biết, Lâm Bạch Du lấy dao rọc giấy, rọc nhẹ vào đầu ngón tay cái của mình.
Vết thương dài mấy milimet xuất hiện.
Không bao lâu sau, chỗ vết thương bắt đầu đỏ, chỉ là không chảy máu, vì vết thương quá nhỏ, chưa đến mức ấy.
Lâm Bạch Du đợi lúc lâu, từ thấp thỏm đến bình tĩnh.
Vết thương vẫn còn ở