Lâm Bạch Du biết Tuỳ Khâm rất bận, bận hơn học sinh chuyên ngành bình thường, nhưng cô biết, anh chắc chắn đang bận rộn với việc quan trọng.
Từ sau khi Lâm Bạch Du lên đại học, thời gian vẽ tranh thường ngày trở nên ít đi, bởi vì ở kí túc không có phòng vẽ, cô chỉ có thể vẽ tranh màu nước và quốc hoạ.
Cuối tuần đi ra ngoài chụp ảnh vẽ tranh cho đỡ thèm.
Từ nhỏ tới lớn, tiền thưởng của cô đều giữ ở chỗ Liễu Phương, sau này lên đại học, cô phải dùng khoản này làm tiền phí sinh hoạt của mình.
Mỗi tháng Liễu Phương cũng gửi một phần vào đó.
Đến tháng này, Lâm Bạch Du nhận được một tin nhắn, số dư trong thẻ bỗng dưng nhiều hơn một khoản tiền lớn.
Cô gọi điện về nhà: “Mẹ, mẹ gửi nhiều tiền như thế làm gì?”Liễu Phương nghi hoặc: “Tiền gì?”Lâm Bạch Du nói: “Thẻ tiền sinh hoạt của con có thêm nhiều tiền lắm.
”Liễu Phương hỏi: “Tháng này mẹ chưa gửi tiền vào, có phải có ai chuyển nhầm rồi không? Hay là trò lừa đảo gì đó?”Bà nói như vậy, Lâm Bạch Du cũng lo lắng, định bàn với Tuỳ Khâm xem có nên báo cảnh sát luôn không: “! Hay là gọi điện thoại cho ngân hàng?”Tuỳ Khâm im lặng hai giây: “Là anh gửi đấy.
”Lâm Bạch Du lùi lại đếm số dư, năm 2014, vài vạn tệ đã là khoản tiền khá lớn: “Của anh?”Tuỳ Khâm ừm một tiếng: “Kiếm được.
”Lâm Bạch Du nhỏ tiếng hỏi: “Anh làm gì rồi?”Tuỳ Khâm cũng học theo cô nói thấp giọng: “Tham dự một hạng mục của giáo sư trong trường, còn có học bổng nữa.
”“Hợp pháp đấy.
”Lâm Bạch Du cuối cùng cũng biết lúc trước vì sao anh lại bận, ngay cả số lần gặp mặt cũng ít đi, hoá ra là vẫn luôn cố gắng.
Tim cô đập thình thịch: “A Khâm, anh giỏi quá.
”Lòng yêu thích và sùng bái trong lời nói của cô không hề che giấu, không có người đàn ông nào sẽ từ chối sự khâm phục của bạn gái, Tuỳ Khâm cũng không ngoại lệ.
Anh cong khoé môi: “Cũng được.
”Bạn học khác trong lớp nhìn thấy anh cười, đều lộ ra ánh mắt khó bề tưởng tượng.
Lâm Bạch Du lúc trước là vì sốt sắng, gọi điện cũng không chú ý anh đang vào học: “Mẹ còn tưởng em sẽ bị lừa gạt.
Tuỳ Khâm nhẹ giọng: “Anh sẽ nói với bác.
”Sau khi tan học, anh liên lạc với Liễu Phương luôn, Liễu Phương hỏi: “Ở trường thế nào rồi?”“Tốt lắm ạ, Tinh Tinh cũng rất tốt.
” Tuỳ Khâm nói, rồi bảo: “Tiền trong thẻ cô ấy là cháu gửi ạ.
”Liễu Phương hả một tiếng: “Cháu?”Tuỳ Khâm giải thích ngắn gọn một phen, dừng lại một thoáng, thận trọng nói về chuyện này: “Tuy rằng chỗ này vẫn chưa đủ.
”Vẫn chưa đủ? Liễu Phương dở khóc dở cười.
Có chàng trai đang yêu vẫn phải để bạn gái nuôi, chưa nói chuyện này, làm gì có bạn trai mới đại học đã phát tiền sinh hoạt cho bạn gái? Từng này vẫn chưa đủ, vậy phải thế nào mới đủ?Nhưng anh để tâm đến con gái bà như thế này, trái lại bà rất thoải mái trong lòng, chỉ có xem trọng, mới không khiến con gái đau lòng.
Liễu Phương lúc trước vẫn nghĩ có thể lên đại học, gặp người khác, cuộc đời của Tuỳ Khâm và Lâm Bạch Du sẽ chia li, bây giờ nhìn lại, có lẽ sẽ không như vậy.
Cũng không biết Tuỳ Khâm sao lại yêu con gái mình đến chết đi sống lại, hồi cấp 3, bà thấy tụi nhỏ cả ngày, cảm thấy rất bình thường.
Ai ngờ, vừa xa nhà, đã khác.
“Cháu đừng có chiều nó quá, tuy rằng Tinh Tinh thường ngày rất có giới hạn, nhưng nếu nuôi thành đứa tiêu xài phung phí cũng không hay, cháu ở bên cạnh nó, cháu quan tâm một chút.
”Tuỳ Khâm thầm nghĩ, sao mà thế được.
Anh cảm thấy Lâm Bạch Du bây giờ sống vẫn chưa đủ tốt.
Như kiếp trước ở trong mơ, anh có đủ địa vị và tiền bạc, cho Lâm Bạch Du cuộc sống tốt nhất, anh bây giờ vẫn chưa đủ.
Sau này anh sẽ cho cô thứ tốt hơn.
-Sau khi kết thúc cuộc gọi, cũng đã gần đến giờ tan học.
Chiều nay Lâm Bạch Du học cả ngày, nên buổi trưa không đi ăn với Tuỳ Khâm, anh và bạn cùng phòng vừa ra khỏi lớp, đã gặp Trần Thanh Thanh bên ngoài.
Tuỳ Khâm lướt qua thẳng, Châu Thừa Phong ho một tiếng: “Bạn học Trần có chuyện gì không?”Trần Thanh Thanh lùi lại một bước: “Tuỳ Khâm!”Châu Thừa Phong bất lực: “Sao cậu lại kéo nó, nó có bạn gái.
”Trần Thanh Thanh nhìn bóng lưng Tuỳ Khâm rời đi, nói: “Có bạn gái rồi, thì không thể làm bạn bè bình thường à? Hay là coi thường tôi?”Châu Thừa Phong oán thầm, cậu thật lòng muốn làm