Diễn đàn trường Kinh đại và các nhóm trường khác đều đang bàn tán về chuyện này.
“Trong tin tức đài thiên văn đăng tải, hai người đó là học sinh trường mình à?”“Đài thiên văn của trường mình cũng đăng tải rồi, có thể là người khác hay sao?”“Sao tôi vừa ngủ dậy đã nhìn thấy một tin tức động trời thế!”Họ biết tình cảm của Lâm Bạch Du và Tùy Khâm rất tốt, biết họ đã trải qua những gì.
Nhưng không bao giờ nghĩ rằng, sẽ nhìn thấy tên của họ ở trên bản tin quốc tế.
Cũng giống như nhìn thấy một câu chuyện tình yêu chưa từng xuất hiện trong sách vở.
“Tân sinh viên năm nhất, vừa nhập học mấy tháng, xin hỏi, anh Tùy và chị Lâm luôn lãng mạn và ngọt ngào như thế này hay sao?”“Đúng vậy đấy.
”“Ai cũng biết, Tuỳ Khâm yêu Lâm Bạch Du từ kiếp trước.
”Câu nói này, đã trở thành câu danh ngôn được lan truyền rộng rãi ở trường Kinh đại ngay từ 4 năm trước.
Mỗi bài đăng về tình yêu của Tuỳ Khâm và Lâm Bạch Du, đều sẽ có người nhắc đến câu này.
Họ tưởng đây đã là là kết thúc, lúc không ngờ phía trước điểm kết thúc, mãi mãi là vô tận —Ai có thể làm được như Tuỳ Khâm như thế này chứ.
“Để tôi đoán xem, Lâm bạch Du đang làm gì, liệu có phải là đang xem tin tức, ngọt ngất vì món quà bạn trai tặng hay không?”“Tôi còn tò mò Tuỳ Khâm đang làm gì hơn, có phải đang đợi bạn gái xem được tin tức, nói lời ngon tiếng ngọt với anh ấy không.
”-Lúc hoàng hôn xế chiều, Tùy Khâm đến bệnh viện trực thuộc trường Kinh đại.
Lâm Bạch Du bấy giờ vẫn đang bận, anh không đi vào, mà ngồi dựa vào ghế dài bên dưới toà nhà.
Có người bệnh và gia đình đang chơi bóng rổ ở gần đó, còn có các bạn học sinh vừa tan học, người đi làm vừa tan tầm cùng tham gia.
Rõ ràng ban ngày là ngày trời âm u, nhưng hoàng hôn buổi sáng ảnh lại có tịch dương.
Rổ bóng nho nhỏ đơn điệu che phủ dưới ráng chiều.
Bỗng nhiên, một học sinh cấp 3 dùng sức quá mạnh, ném bóng rổ vượt qua rổ bóng, vượt qua vạch biên, rơi xuống trước mặt Tuỳ Khâm.
Tuỳ Khâm đứng dậy, cong người nhặt quả bóng đó.
Học sinh cấp 3 miệng ngọt, cũng rất lễ phép: “Anh ơi, em tự ra lấy ạ!”Tuỳ Khâm đứng thẳng người, nhướn chân mày, bàn tay cầm quả bóng nhẹ nhàng xoay lại, ngón tay rõ từng khớp xương anh được in thêm màu sắc dưới ánh chiều tà.
Anh ngắm rổ bóng, đổi động tác, giơ tay ai, ném bóng đi.
Quả bóng bay lên bầu trời như một đường parabol, vượt qua cậu học sinh cấp 3 đang chạy đến, rơi thẳng vào trong rổ, rơi xuống đất rồi nảy lên.
Tuỳ Khâm đút tay vào túi, vẫn lười nhác như cũ.
Gần đó, Lâm Bạch Du nhìn thấy cảnh này, trong đầu bỗng nhớ lại bức ảnh áo bóng của Tuỳ Khâm cô lưu về từ Tieba hồi cấp 3.
Ai ở trường Trung học số 8 cũng nói: Tuỳ Khâm chơi bóng rổ rất giỏi.
Anh dẫn dắt thành đội đứng đầu thắng trận hai năm.
Cậu học sinh cấp 3 đứng ở chỗ cũ, quay đầu nhìn bóng rổ, woa một tiếng, rồi lại quay lại: “Anh ơi, anh đẹp trai quá! Anh có muốn chơi cùng không ạ?”Tuỳ Khâm cười một tiếng, quay người lại.
Lâm Bạch Du cười híp mắt: “Em quay lại giúp anh rồi.
”Tuỳ Khâm rũ mắt, hỏi: “Đẹp trai không?”Anh cũng giống muôn vàn nam sinh khác.
Lâm Bạch Du nhún chân: “Đẹp chết đi được!”Vẻ mặt Tuỳ Khâm lộ ra nét vui vẻ, nắm lấy tay cô: “Về nhà thôi.
”-Bên ngoài huyên náo ầm ĩ, cuộc sống của Lâm Bạch Du và Tuỳ Khâm vẫn êm đềm như thường ngày.
Buổi tối, cô đòi Tuỳ Khâm kể chuyện quan sát vì sao, nghe anh nói anh quan sát một năm, nhìn thấy rất nhiều ngôi sao, có ngôi sao có số hiệu, có ngôi sao vỡ vụn.
Hành tinh được anh phát hiện này, dường như là định sẵn, một ngày nào đó, sẽ xuất hiện trong tầm mắt anh.
Khi ấy, chỉ là trực giác trong một chốc lát, hoặc là đã trang bị đầy đủ kiến thức thiên văn, Tuỳ Khâm biết ngay, đó là một hành tinh mới chưa được phát hiện.
Anh quan sát nhiều lần, nộp số liệu.
Tất cả đều rất thuận lợi, chỉ là lúc đặt tên, giáo viên hướng dẫn góp ý chọn tên khác, Tuỳ Khâm chỉ tranh cãi với ông ấy ở điểm này.
Lâm Bạch Du nghe xong, tay xoa cằm anh: “Lúc anh quan sát vì sao, có cảm thấy khô khan và cô độc không?”Yết hầu của Tuỳ Khâm chuyển động dưới tay cô.
“Không.
”“Rất thú vị.
”Ngôi sao thuộc về anh, định trước sẽ được anh bắt gặp.
-Sáng sớm hôm sau, có một trận tuyết rơi, không lớn, một tầng mỏng, tan