Sau đó hàng xóm láng giềng ở đường Nam Hoè thấy cái mâm của nhà họ Vương trên TV, chẳng qua khi đó đã thành đồ của kẻ lừa đảo.
“Đương nhiên, chỉ cần chuyên gia giám định ra là đồ cổ, bà sẽ giàu lên ngay.
” Người đàn ông thề thốt: “Bà đồng ý là được.
”“Cùng với—”“Anh có thẻ công tác không?” Lâm Bạch Du bước vào tiệm tạp hóa: “Thím Vương, thím phải xác định anh ta là nhân viên công tác của chương trình mới được.
”Vương Quế Hương chợt nhìn thấy một cô gái xa lạ xinh đẹp, không phản ứng kịp làm sao cô lại quen mình: “Đúng đúng đúng, thẻ công tác!”Người đàn ông nhìn về phía Lâm Bạch Du, biểu tình không vui, nắm sợi dây chuyền vàng: “Tôi cần gì lừa các người? Nhìn xem đây là cái gì! Tôi mà phải lừa người khác cơ à?!”Lâm Bạch Du nhấc cằm lên: “Vậy ông để chúng tôi xem thẻ công tác.
”“Còn nữa, chú à, sợi dây chuyền trên cổ phai màu rồi kìa.
”Vương Quế Hương trừng to mắt, quả nhiên nhìn thấy trên bề mặt hạt châu lộ ra một phần màu đen: “Đồ giả!”Bà giành cái mâm lại, thịt trên mặt theo động tác mà run lên, đối phương ngây ra nên không có sức bằng bà.
“Chương trình gì, không tham gia, không tham gia!”“Cô mới phai màu!” Người đàn ông cuống quýt buông tay, thấy chuyện tốt bị phá, lại thấy dường như Lâm Bạch Du là học sinh nên tay cũng nâng lên theo: “Xen vào chuyện người khác!”“Thím Vương.
”Người đàn ông chỉ cảm thấy một trận gió lạnh lẽo thổi qua phía sau lưng, cái tay vốn muốn vung ra lại dừng giữa không trung.
Lâm Bạch Du xoay đầu.
Thiếu niên đứng ở cửa ngũ quan sắc nét, quần áo màu trắng.
Anh nhìn vào mắt người đàn ông đeo dây chuyền vàng, đi vào tiệm tạp hóa.
Ánh mặt trời lúc chạng vạng dừng trên mặt anh, rõ ràng là màu ấm, nhưng Lâm Bạch Du lại nhìn ra trong ánh mắt lãnh đạm và lạnh lùng mang theo cảm giác xa cách lạnh lẽo.
Vương Quế Hương hỏi: “Muốn mua gì?”“Băng cá nhân.
”Lâm Bạch Du cảm thấy giọng này rất quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu đó.
“Lại là băng cá nhân, cậu ba ngày thì hai ngày bị thương, sao mà cứ không dứt được.
” Vương Quế Hương hùng hùng hổ hổ, lấy ra một hộp băng cá nhân: “Lần này bị thương ở đâu?”“Cánh tay.
”“Đã nói rồi, ở chỗ tôi không bán chịu.
”Lâm Bạch Du thấy thiếu niên đặt một đồng lên quầy tính tiền.
Vương Quế Hương nhét trở lại, sửa miệng: “Ngày mai cậu giúp tôi trông tiệm nửa ngày là được.
”Lúc rời khỏi tiệm tạp hóa, thiếu niên và Lâm Bạch Du chạm mắt nhau.
Anh lia mắt, ánh mắt dừng ở nốt ruồi giữa mày cô vài giây.
Cô rạng rỡ xinh đẹp và nơi này không hợp nhau.
Lâm Bạch Du theo bản năng lui về phía sau một bước, nhìn anh cầm băng cá nhân rời đi, biến mất ở con hẻm dơ bẩn.
Mà kẻ lừa đảo lại còn muốn động thủ vừa rồi đã nhân lúc