Phía trước có tiếng nữ sinh và nam sinh nói chuyện, không rõ ràng lắm.
Ở cửa sau, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm lâm vào thế giằng co.
Cô biết Tùy Khâm không muốn để cô ra tay, nhưng cô càng lo lắng Tùy Khâm không để tâm, cảm thấy miệng vết thương tốt là được rồi.
Lâm Bạch Du đoán chắc lời bình thường không có tác dụng nên quyết định dùng phép khích tướng.
Cô nhẹ giọng: “Tùy Khâm, không phải là cậu sợ tôi thấy đấy chứ?”“Nếu là vậy thì cậu tự mình bôi đi, tôi ở sau nhìn cậu, không nhìn vết thương của cậu.
”Tùy Khâm phun ra bốn chữ: “Cậu nghĩ nhiều rồi.
”Lâm Bạch Du lập tức nói: “Vậy vì sao cậu không cho tôi nhìn, vì sao không cho tôi giúp cậu, cũng đâu có gì đâu.
”Tùy Khâm híp mắt: “Nam nữ thụ thụ bất thân, biết không?”Lâm Bạch Du không thèm nghe anh nói bậy bạ, không chút do dự nói: “Thời đại nào rồi mà cậu lại phong kiến như vậy.
”“…”Lâm Bạch Du nhân lúc Tùy Khâm cạn lời thì đưa tay chạm vào mặt anh.
Thiếu niên hơi nghiêng mặt, muốn tránh đi, ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn vốn muốn chạm vào mặt, hiện tại lại vô tình chạm phải cằm.
Nhẹ nhàng lướt qua, dịu dàng như gió.
Lâm Bạch Du thấy anh như vậy thì sự kiên nhẫn dần cạn kiệt, một cái tay khác bẻ mặt anh thẳng lại.
Tùy Khâm không kịp nghĩ cô lại đường đột như vậy.
Lâm Bạch Du nâng gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, thậm chí cô có thể cảm thấy được khung xương của anh.
“Không được nhúc nhích, hôm nay không bôi thuốc thì tôi sẽ ăn vạ ở đây không đi, cậu cũng đừng mong được yên tĩnh.
”Cổ tay Tùy Khâm chặn giữa cánh tay cô, ngăn bàn tay cô lại.
“Để tôi tự bôi.
”Lâm Bạch Du: “Cậu có gương không?”Rõ ràng là không.
Quán xiên nướng cũng không thể nào có món đồ này.
Lâm Bạch Du thấy anh im lặng thì lộ ra nụ cười: “Cậu xem, sớm đồng ý không phải tốt sao.
”Trong gian phòng tối tăm nhỏ hẹp phía sau, Tùy Khâm bật đèn.
Anh nghiêng nghiêng dựa vào bàn, tay chống ở mép bàn, hơi cúi đầu, nhìn thiếu nữ thật cẩn thận mà mở băng gạc ra.
Trong khoảnh khắc, anh nghĩ đến tiếng khóc ầm ĩ của đứa bé trong bệnh viện,! phản ứng của trẻ con là chân thật nhất.
Tùy Khâm nhìn chằm chằm Lâm Bạch Du.
Hễ cô lộ ra một chút biểu cảm, anh sẽ hất tay cô ra ngay tại chỗ.
Toàn bộ sự chú ý của Lâm Bạch Du đều đặt vào vết thương, so với hồi hôm thứ hai vẫn chưa lành lại thì hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.
Thoạt nhìn khôi phục rất khá.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Mọi thứ đều không giống như Tùy Khâm dự đoán.
Một cô gái dẫm phải vũng nước bẩn cũng sẽ bị giật mình, lúc nhìn thấy vết thương đáng sợ mà lại bình tĩnh như vậy.
Đôi mắt sáng lóng lánh phản chiếu gương mặt anh.
Tùy Khâm như thấy được bản thân mình đáng sợ.
Ngọn đèn treo ở đây vẫn lung lay như trước, mập mờ không thôi.
Hai người cách nhau gần hơn trước, anh có thể ngửi được mùi hương trên người cô, xen lẫn với mùi thuốc màu tranh sơn dầu nhàn nhạt.
Lâm Bạch Du mặc áo hoodie dài tay rộng rãi màu trắng, cái cổ mảnh khảnh, cổ áo hơi mở ra, Tùy Khâm vừa lướt mắt là có thể nhìn thấy xương quai xanh.
Anh hơi khép hờ mắt.
Lâm Bạch Du đang cúi đầu mở tuýp thuốc: “Đừng lộn xộn đấy.
”Thuốc là thuốc bôi, cô không cẩn thận nặn ra nhiều nên nhỏ giọt xuống, cô nhỏ giọng kêu lên kinh ngạc, không khỏi có hơi đỏ mặt.
Cũng may Tùy Khâm nhắm hai mắt, không nhìn mình.
Lâm Bạch Du xem như không có gì xảy ra, bởi vì lúc này đã quên mua tăm bông, cô