Hoàng Trạch vừa nghe thấy lời của mẹ anh ta, ngay lập tức cũng trở nên nghiêm túc: “Mẹ, mẹ không biết thật sao, không thì nó lấy đâu ra tiền mà ăn cơm.
”Hoàng Hồng Anh ăn cơm cũng chẳng thấy ngon miệng nữa: “Không được, nó ở nhà mình bao nhiêu năm nay, đi làm bên ngoài, thế mà lại không đưa tiền, làm phản rồi!”“Nó đi làm ở đâu?” Bà ta hỏi.
Hoàng Trạch báo địa chỉ, Hoàng Hồng Anh không ăn cơm nữa, đẩy thẳng cửa phòng Tùy Khâm, đồ đạc bên trong hầu như không hề động đến, chỉ thiếu đồ dùng cá nhân.
Mặt bàn thậm chí đã phủ bụi, có thể thấy đã bao lâu không có ai vào.
Hoàng Trạch thúc giục: “Mẹ, mẹ đi đòi đi, con ủng hộ mẹ!"Hoàng Hồng Anh: “Con không nói mẹ cũng phải đi!”Chân muỗi thì cũng là thịt.
Sau bữa tối, Hoàng Hồng Anh đi thẳng đến phố ăn vặt bên ngoài cổng Bắc trường Minh Nghệ.
Tuy đã là cuối đông, nhưng học sinh đang dạo chơi ở bên ngoài vẫn rất đông, trong ánh đèn sáng rực, cửa quán ấy vẫn để đèn.
Mùa đông quán làm ăn bình thường, chủ quán không mời ai, tự mình ngồi ở đó.
Hoàng Hồng Anh vốn muốn đến khóc lóc om sòm đòi tiền lương, thấy chủ quán trông khá đáng sợ, cao lớn thô kệch, tắt đèn đi.
Lời đến bên miệng cũng đổi ngữ khí: “Tùy Khâm làm ở đây đúng không?”Chủ quán liếc nhìn, “Sao vậy?”Hoàng Hồng Anh nói thẳng: “Tôi đến nhận tiền lương của nó.
”Chủ quán đánh giá trên dưới, Hoàng Hồng Anh nói: “Tôi là bác gái cả của nó, cha mẹ nó mất rồi, nhà tôi nuôi, chẳng phải bây giờ đã là mùa đông, sắp đón Tết rồi sao…”Về tình hình gia đình của Tùy Khâm, tuy Tùy Khâm chưa bao giờ nói tỉ mỉ, nhưng chủ quán đã nắm rõ nét chính, nếu không cũng sẽ không để học sinh cấp 3 ra ngoài làm việc.
Đợt nghỉ hè, quán xiên nướng nhộn nhịp nhất, nên khoản trích phần trăm và lương đều rất cao, Tùy Khâm hầu như sáng sớm mới đi về.
Chủ quán trả lời qua quýt: “Bà là bác gái cả của nó thì liên quan gì đến tôi, nó không làm ở đây, bà tìm nhầm người rồi.
”Hoàng Hồng Anh: “Không thể nào!”Chủ quán cười: “Tôi là chủ hay bà là chủ? Nói không có thì là không có, đừng có mà đứng đấy nữa, chặn đường ông đây làm ăn!”Hoàng Hồng Anh trước nay mềm nắn rắn buông, không dám la lối om sòm nữa, nhưng suy nghĩ bà phải lấy tiền lương của Tuỳ Khâm không hề dừng lại.
Trong suy nghĩ của bà ta, nó ở nhà mình, thì tiền đó chính là tiền của nhà mình, cũng nên giống như cha mẹ nó, chết rồi, thì đồ đạc sẽ là của mình.
-“Không ở cùng nhau, nhỏ tiếng xíu.
”Lâm Bạch Du bịt miệng Tần Bắc Bắc lại, “Là ở nhà đối diện.
”Mắt cáo của Tần Bắc Bắc cong lên: “Nhà đối diện với ở cùng nhau có gì khác nhau à? Chẳng phải là một cánh cửa sao thôi sao, ở cùng nhau hai căn phòng thì cũng là một cánh cửa.
”Lâm Bạch Du: “Cậu suy luận vô lí.
”Tần Bắc Bắc: “Nói thật.
”Lâm Bạch Du phản bác: “Cách mấy cánh cửa liền.
”Tần Bắc Bắc phát ra giọng điệu “Ồ~”, làm Lâm Bạch