- Thằng nhóc kia, mày tính làm cho tao tức đến chết đúng không?
Đầu dây bên kia là một giọng nói vô cùng giận dữ.
Khải Văn nhíu mày không hiểu.
Đầu dây bên kia liền tiếp lời:
- Mày có biết Lâm Thiên Tâm vì việc mày dẫn người tình đến tiệm áo cưới mà ngất xỉu, đang cấp cứu trong bệnh viện kia kìa!
"Lâm Thiên Tâm, cô ta lại muốn bày trò gì nữa đây hả?"
- Chuyện của cô ta không liên quan đến con.
- Anh lạnh lùng lên tiếng.
- Mày ăn nói kiểu gì đó hả? Đấy là hôn thê của mày đấy!
- Hôn thê? Con mới không có loại hôn thê ác độc, nham hiểm như cô ta.
Vì Lâm Thiên Tâm mà anh đã phải xa Tuệ An năm năm trời, gây nên những hiểu lầm sâu sắc, suýt chút nữa cả đời này cô không chịu tha thứ cho anh.
Cứ nghĩ tới việc nếu muộn một chút có thể Tuệ An đã chấp nhận lời cầu hôn của Thiên An, anh thật sự cảm thấy hận cô ta vô cùng.
- Hoàng Khải Văn, mày đừng có làm mất mặt cái nhà này nhé! Hai nhà chúng ta đã ra mắt nhau hết rồi.
Phía nhà họ Lâm cũng là một gia đình danh giá, Lâm Thiên Tâm cũng xinh đẹp, có tiếng, là một cô con dâu hoàn hảo cho gia đình chúng ta.
- Thì sao chứ? Đã từ lâu con không nối nghiệp gia đình.
Revenir có ngày hôm nay cũng chưa từng dựa hơi gia đình.
Con còn cần nhà họ Lâm chống lưng ư? Nực cười!
- Mày! Giờ mày đủ lông đủ cánh rồi ư? Tao không cần biết, nội trong ngày mai mày nhanh chóng đến Bệnh viện thành phố thăm Thiên Tâm cho tao!
- Nếu con không đi thì sao?
- Thì tao sẽ không để cho con nhân tình hạ tiện của mày sống yên ổn đâu!
- Ông dám!
Trần Tuệ An ngẩn người nhìn anh lớn tiếng nói chuyện điện thoại.
Từ thái độ, không cần tốn công suy đoán nhiều cũng thừa biết anh đang rất tức giận rồi.
Nhà họ Lâm? Có phải hai người họ đang nói về Lâm Thiên Tâm hay không? Có phải hai bên nhà đã phản đối việc cô và anh qua lại hay không?
- Là do chuyện của chúng ta ư? - Tuệ An không nhịn được lo lắng, quay sang hỏi Khải Văn.
Anh mỉm cười trấn an cô.
Thật ra chính anh cũng muốn xem thử Lâm Thiên Tâm thủ đoạn đến mức nào.
Mùi cồn thoang thoảng bên mũi khiến cô tỉnh lại.
Cô nghiêng đầu nhìn, bên cạnh là bình hoa Lavender tím mộng mơ, thoảng mùi hương thanh nhã.
Cơn đau nhức từ trên đầu khiến cô nhíu mày khó chịu.
Thì ra cô đang ở bệnh viện.
Ký ức cuối cùng cô có thể nhớ được chính là cô đang bước lên lầu, thì tất cả như nhẹ bẫng, cả người như đang bay vậy.
Sau đó thì không nhớ thêm gì nữa.
- Cô chủ, cô tỉnh rồi ư?
- Tôi ở đây bao lâu rồi?
- Dạ cũng được hai ngày rồi.
Bà chủ rất lo cho cô.
"Bà ta mà lo cho mình ư? Có mà bà ta sợ mình chết, uổng công bồi dưỡng thì có."
- Cô chủ, bên nhà ông chủ Revenir cũng có đến thăm cô đó.
Lâm Thiên Tâm tròn mắt nhìn, không dám tin đây là thật.
Cô mừng rỡ bám lấy cô bé người làm hỏi:
- Thế Khải Văn có đến không?
Nhìn Lâm Thiên Tâm kích động như vậy, cô bé người làm không dám mở miệng nói từ "không".
Nhưng nếu nói dối bị phát hiện ra, cô chắc chắn phải cuốn gói đi.
Vậy nên không còn cách nào khác, cô chỉ biết lắc đầu thật nhẹ.
Cái lắc đầu đó khiến Lâm Thiên Tâm rơi vào tuyệt vọng.
Chẳng lẽ anh thật sự cưới Tuệ An? Còn cô? Còn mười mấy năm theo đuổi của cô thì sao?
Cửa chợt mở ra.
Cô vừa nhìn lên thì giật mình, hét lên:
- Khải Văn? Anh đến rồi ư?
Sự tuyệt vọng, đau đớn của cô phút chốc biến mất.
Cô nở nụ cười mừng rỡ, có lẽ đó chỉ là tin đồn, anh thật sự tha thứ cho cô?
- Cô diễn cũng giống thật lắm.
Lại còn thuê bệnh viện nữa chứ! Hừ! Cô cũng thật nhiều chiêu trò.
- Khải Văn, không có.
Anh hiểu lầm rồi.
Em thật sự ngã từ trên cầu thang xuống mà.
Vết thương này là thật!
- Làm sao tôi biết được! Liệu có phải cô cố tình ngã thật, cố ý làm mình bị thương để tranh thủ lòng thương hại hay không? Lâm Thiên Tâm, tôi mặc kệ là cô bị thương thật hay giả, tôi khuyên cô bớt làm trò linh tinh lại đi! Tôi và cô không có kết quả gì đâu!
Hóa ra không phải vì Khải Văn lo lắng cho cô mà đến.
Anh sợ cô lại tiếp tục hãm hại Tuệ An ư?
- Lúc nào cũng Tuệ An, Tuệ An.
Trong mắt anh chỉ có mỗi cô ta ư? Còn em thì sao? Hoàng Khải Văn, chúng ta nhất định phải đính hôn! Trần Tuệ An đó, năm năm trước là một kẻ thất bại, năm năm sau, cũng chỉ có thể làm một đứa bại trận dưới tay em mà thôi!
- Tôi sẽ không để yên cho ai làm tổn hại đến cô ấy.
- Được! Khải Văn, vậy chúng ta thử xem, ai sẽ hơn ai!
"Lâm Thiên Tâm, mày trở nên ngốc nghếch như vậy từ bao giờ? Người như Khải Văn, sau khi biết rõ mọi chuyện, anh ấy sẽ dễ dàng tha thứ cho mình ư? Làm gì có chuyện như thế.."
Lâm Thiên Tâm thở dài, cô dõi ánh mắt nhìn từng vạt nắng lấp lánh bên ngoài khung cửa sổ.
* * *
Nhân một ngày đẹp trời, anh cùng Tuệ An đi dạo phố, cô ấy nói rằng muốn mua ít quà cho ba mẹ.
Tuệ An đi theo phong cách thời trang hiện đại, nhã nhặn.
Tất cả các tông màu trên trang phục của cô đều là màu nhạt, rất nhẹ nhàng.
Nhưng mái tóc ngắn uốn xoăn màu nâu đỏ khiến cô trở nên cá tính.
Trên đường đi, vẻ đẹp của Tuệ An thu hút nhiều ánh mắt đến mức khiến anh tức điên lên.
- Khải Văn? Anh sao vậy? Sắc mặt anh không tốt cho lắm..
- Tuệ An, em có thể nào cất cái vẻ rạng ngời đó vào hay không?
Tuệ An nghiêng đầu khó hiểu nhìn Khải Văn? Ý của anh là gì vậy chứ?
- Anh