Mặt cậu đối diện với thùng nước, nhìn vào liền có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp của Cố Mộng Diệp bên trong nhưng đôi mắt màu nâu đậm lại chẳng phải là của hắn, khuôn mặt đầy vẻ tức giận phản chiếu dưới mặt nước, bàn chân và tay thì bị kéo căng ra khóa lại bằng xích sắt có vùng vẫy thế nào thì chỉ tổ mệt hơi.
Mà Trịnh Tạ Thiên sau khi nhốt lại con mèo hoang hung dữ kia xong, thì đi ra ngoài lấy một cái ghế xếp ngồi trước mặt Cố Mộng Điệp, bắt chéo chân nâng mặt nhìn Cố Mộng Điệp đằng trước bắt đầu nói.
"Bắt đầu khảo bài, cứ không thuộc một câu thì nhúng nước mười lăm giây cứ như vậy mà tăng số lần giây lên nếu không thuộc".
Cố Mộng Điệp đen mặt, cảm thấy lúc này sống còn khó hơn chết, tức giận vô cùng nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng chẳng thoát ra được, lại còn làm đau tay nên cậu đành cắn răng mà ngẩng mặt nhìn Trịnh Tạ Thiên, thầm nghĩ nếu cậu mà thoát được khỏi cái gồng này thì tên chó này xác định đi!
Trịnh Tạ Thiên bắt đầu câu hỏi.
"Điều luật thứ mười lăm nói cái gì?".
Đầu Cố Mộng Điệp một mảnh trắng tinh.
"?".
Một mặt ngơ ngác khi bị hỏi mà chẳng biết đáp án làm cho hoang mang, nhưng còn chưa kịp tìm đáp án từ biển ý thức trắng xóa, đã bị Trịnh Tạ Thiên bên kia lạnh lùng giơ tay, nhúng đầu cậu xuống thùng nước lạnh đúng mười lăm giây mới thả cậu ra.
Cố Mộng Điệp.
"....".
Bị sặc nước vì còn chưa kịp chuẩn bị mà ho sặc sụa, lại bị câu hỏi tiếp theo của Trịnh Tạ Thiên ập tới, vì thế tai còn đang ù đã bị anh nhúng thêm một lần nữa, mà lần này là mười sáu giây lâu hơn một giây.
Cố Mộng Điệp ho sặc sụa, há hốc miệng th ở dốc đã bị câu hỏi tiếp theo của Trịnh Tạ Thiên giáng xuống lần nữa, cứ thế mười lần liên tiếp bị nhúng nước còn chưa kịp thở Cố Mộng Điệp chính thức tức giận.
Lần thứ mười một này cũng chẳng thèm thở nữa mà gào lên.
"Con mẹ nó, thằng chó nào làm ra mấy cái luật xàm cức này vậy! Ông mà biết thì sẽ nhúng nước nó mấy trăm chục lần!".
Trịnh Tạ Thiên đằng trước đã nín cười đến khó nhịn, đầy mặt đều là ý cười chăm chú nhìn chú mèo hoang bị anh chỉnh đến nổi đóa kia.
"Trả lời sai".
Tuy ngoài mặt cười là vậy, nhưng lý trí và tay của anh vẫn rất quy củ mà đặt câu hỏi rồi nhúng nước người kia.
Cố Mộng Điệp bị nhúng nước nhiều như vậy cảm thấy không ổn, nếu cứ như vậy cậu chẳng phải sẽ bị dìm chết sao? Vì thế một suy nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu, nói cái thùng này lớn cũng chẳng lớn mà nhỏ cũng nhỏ đủ để cậu lật đổ nó, cậu nghiêng đầu sang một bên kéo dài người của mình ra cảm thấy đã đủ lực liền đâm đầu vào cái thùng.
Đầu đập vào thùng gỗ mạnh vô cùng tạo nên tiếng vang vô cùng lớn, Trịnh Tạ Thiên