Nhưng chẳng có thằng nào dám lại gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Mộng Điệp hết lần này đến lần khác giơ lên rồi lại đạp xuống đến khi dưới đáy quần màu sọc xanh của tên kia bắt đầu có tia màu đỏ thấm ra bên ngoài càng lúc càng nhiều theo từng nhịp chân hạ xuống của cậu.
Mà tên bị đạp kia đã ngất bất tỉnh nhân sự, Cố Mộng Điệp cảm thấy đạp đủ ghiền liền quay đầu bẻ khớp tay nhìn thằng tiếp theo, mà tên kia thấy con quỷ Cố Mộng Điệp nhìn về phía mình liền kinh hãi lùi về sau ú ớ lùi về phía cánh cửa, mà tên to con kia thấy một màn này cũng sợ đến điếng người.
Phải biết rằng đám bọn chúng cũng chỉ được cái to con theo bè phái, nên mới lộng hành như vậy nên đến khi thấy một kẻ có thực lực như vậy lại đáng sợ như thế liền kinh hãi, nước tiểu cũng sắp ra quần mà bỏ chạy.
Cố Mộng Điệp làm gì để tụi nó chạy thoát, thản nhiên đi lại gần chỗ tụi nó, hai tên kia kinh hãi vội chạy đến cửa muốn mở ra nhưng chợt nhận ra lúc tụi nó kéo cậu đến đã khóa cửa lại, nhằm trường hợp quản ngục đi đến kéo ra, nhưng ai mà có ngờ việc này lại khiến tụi nó gặp nguy hiểm, còn chưa mở được cửa đã bị ác quỷ đến từ địa ngục kia nắm lấy gáy mỗi người hai bên kéo đi về buồng về sinh.
Hai tên đó chỉ có thể la hét cầu cứu với quản ngục, chỉ mong có ai đi qua đó cứu bọn chúng nhưng đáng tiếc là chẳng có ai cả.
Tên to con đánh hăng nhất bị bẻ từng khớp xương tay với xương chân, mặc gã gào thét Cố Mộng Điệp vẫn thản nhiên như không cầm lấy tay trái của gã bẻ ngược lại, tiếng xương bị gãy vang lên răng rắc cùng với đó là những trân la hét tê tâm liệt phế của gã, cậu còn tàn nhẫn hơn bẻ một thanh sắt trong buồng về sinh để dẫn nước ra, cầm lấy trên tay giơ lên cao rồi hạ xuống đánh liên tục lên người gã.
Mãi đến khi tay và chân gã chỉ còn một bãi thịt máu xương lẫn lộn mới ngừng lại, mà người to con kia đã ngất đi từ lúc nào không hay.
Cố Mộng Điệp quay đầu nhìn tên còn lại nhỏ con hơn hai người kia, cũng là người đánh nhẹ nhất, nhưng xui cho hắn chính là Cố Mộng Điệp không phân biệt nặng nhẹ chỉ cần là phạm cậu, liền có kết cục vô cùng thảm.
Tên còn lại gầy gò cũng không thoát khỏi số phận, hắn bị nhấn đầu vào bồn cầu hết lần này đến lần khác, mãi đến khi nước bồn cầu từ màu trắng vàng nhạt chuyển thành màu đỏ cam tanh mùi máu, tên kia cũng bất động thanh sắc đã bất tỉnh từ lúc nào.
Cố Mộng Điệp chơi đã tay rồi liền đứng lên phủi chất dơ trên áo, đi đến bồn rửa tay rửa đi vết máu bắn lên người, còn ngân nga một bài hát không rõ.
Thật sảng khoái, dù không biết chuyện gì xảy ra với mình, nhưng cậu vẫn chắc chắn một điều hiện tại thân thể này không phải của cậu mà là của một người tên - Cố Mộng Diệp.
Mà cái người này