Trịnh Tạ Thiên nheo mắt lại cũng chẳng vội lái xe đi mà nghiêng người qua, nắm lấy cái áo hoodie màu đen của cậu kéo lên, phần da ngực và cái bụng trắng nõn nhanh chóng lộ ra dưới ánh đèn bãi đậu xe, vì da của cơ thể này rất trắng nên khi những vết bầm tím lộ ra dưới ánh sáng thì có chút gai mắt đáng sợ.
Cố Mộng Điệp không ngờ Trịnh Tạ Thiên vậy mà lại bi3n thái đến mức này thì không khỏi tức giận, giơ tay ra muốn chọt mắt của anh nhưng bị anh biết được bắt lấy, nắm luôn cả hai cổ tay cậu bằng một tay, chế trụ cậu dưới thân mà nhìn một vòng quanh người cậu.
Bị nhìn chằm chằm vào cơ thể như vậy Cố Mộng Điệp tức giận vùng vẫy la lên.
"Con mẹ nó, chú có phải bi3n thái rồi không, cái ông chú này còn dám kéo áo tôi lên, mau hạ áo xuống!".
Trịnh Tạ Thiên bị chửi là tên già bi3n thái cả ngày hôm nay nên cũng đã quá quen, chẳng có biểu hiện gì là tức giận vẫn đưa ánh mắt nhìn cơ thể đầy vết thương của cậu, tay còn lại của anh vươn ra chạm vào từng cạnh sườn của cậu muốn kiểm tra xem người nọ có bị gãy xương hay không.
Cố Mộng Điệp bị bàn tay bốn ngón lạnh ngắt đầy vết chai của anh chạm vào thì run lên, không kìm được khẽ rên một tiếng muốn rụt cả người lại, người cậu tuy nói mềm không mềm nói cứng không cứng nhưng bị chạm nhẹ vào người như vậy thì không khỏi có phần nhạy cảm.
Trịnh Tạ Thiên nhìn thằng nhóc nháo dưới thân bị anh chạm vào người mà mềm thành một vũng thì không khỏi có chút mắc cười, đáy mắt lóe lên tia muốn ăn hiếp nó một chút, sau khi kiểm tra xong cả người thằng nhóc, thấy không có gì nghiêm trọng về xương thì không kiểm tra nữa, mà chuyển đến phần đầu ng ực của thằng nhóc chơi đùa một chút.
Dám gọi tôi là chú với tên già hả? Để xem nhóc bị tên già này chỉnh đến như thế nào, dù sao cũng bị nó gọi cho là bi3n thái nếu mà không làm hành động gì đó bi3n thái thì thật hổ thẹn với cái biệt danh mà thằng nhóc này đặt ra nha.
Cố Mộng Điệp bị Trịnh Tạ Thiên chạm vào ngực nhất là hai viên màu hồng nhỏ trước ngực, người nào đó còn rất có kiên nhẫn mà đùa với chúng, khiến cậu đã khó chịu nay lại càng khó chịu hơn, mở miệng ra mắng người cũng mang theo âm mũi, đầy vẻ uất ức bị chịu nhục chứ chẳng có chút đáng sợ nào.
"Mẹ nó,...dừng ...!lại...a~".
Trịnh Tạ Thiên chơi đến là thích thú nhìn tên nhóc nào đó bị mình làm cho khóe mắt ửng đỏ, hơi thở gấp gáp thì không khỏi nổi lên tia ý nghĩ xấu, muốn đè thằng nhóc này ra làm tại chỗ để xem nó còn dám bảo anh yếu s1nh lý nữa hay không.
Chỉ là Cố Mộng Điệp luôn mở miệng ra là mắng người nay lại ngoan ngoãn bị anh làm nhục như vậy thì không khỏi xấu hổ, cậu không muốn bị tên già bi3n thái này đụng vào người đâu! Con mẹ