Cố gia này khiến Cố Mộng Điệp là cậu đây phải nhìn bằng ánh mắt khác đấy, cảm thấy đây mới chính là thế giới mà cậu nên thuộc về, nói xong lời nhắc nhở kia Cố Mộng Điệp thản nhiên bước ra khỏi nhà ăn ra cửa lớn lấy vali, rồi túm lấy một người hầu bắt dẫn cậu lên phòng của Cố Mộng Diệp thường ở.
Chỉ là nực cười ở chỗ người hầu kia nghe thấy chỗ ở của Cố Mộng Diệp thì rụt rè, dẫn cậu đi một vòng cũng chẳng thấy chỗ nào là căn phòng của cậu, Cố Mộng Điệp tức đến bật cười giơ tay ra nắm lấy cổ áo của người hầu nâng lên, cao giọng nói.
"Mày đùa bố à? Bắt tao đi vòng vòng có phải là ngứa chân rồi không?".
Người hầu kia nghe vậy thì nước mắt rơi lả chả lắc đầu liên tục, vội vã nói.
"Đại thiếu, cậu quên rồi à...phòng của cậu đã bị cho làm thành nhà kho từ khi...từ khi cậu mười tám tuổi rồi".
Cũng tức là nói căn phòng nhà kho hay nói đúng hơn là nhà vệ sinh ban đầu, chính là phòng của Cố Mộng Diệp chỉ là từ khi hắn bị đuổi ra khỏi nhà, thì đã tự động trở về nhà kho cũ nát.
Cố Mộng Điệp nghe vậy thì tức đến bật cười, ném người hầu sang một bên muốn đi xuống đập đám người kia một trận, quả là cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng mà, hôm nay chỉ e là ngay cả khách đám chó đó cũng chẳng có cơ hội mà tiếp!
Chỉ là chân trái vừa bước xuống bậc thang đầu tiên, thì bị tiếng điện thoại làm cho dừng lại, Cố Mộng Điệp khó chịu lấy điện thoại ra xem người gọi, thấy tên hiển thị là ông chú bi3n thái thì bắt máy.
Người đầu dây bên kia thấy cậu bắt máy liền nói luôn.
"Lần đầu về nhà có làm khó người Cố gia không?".
Cố Mộng Điệp.
"...".
Chẳng phải nên hỏi là: Lần đầu về nhà có bị người Cố gia làm khó không, chứ!
Trịnh Tạ Thiên thấy bên kia không lên tiếng liền nói tiếp, mà giọng cũng trở nên nghiêm túc suy tư.
"Đừng nói là mạnh tay quá giết người rồi nhé, thật là dọn xác mệt lắm đấy".
Cái chữ giết người này qua miệng chú cũng nhẹ quá rồi đó!
Cố Mộng Điệp còn chưa giết người nhưng hiện tại không có chỗ ngủ liền có chút tức giận, muốn giận cá chém thớt nhưng nghĩ lại lời ông chú nói sáng nay, vì thế giả vờ cái giọng nói bị ủy khuất bảo.
"Chú có phải là đánh giá cao cháu quá rồi không? Hiện tại cháu ngay cả chỗ ngủ cũng chẳng có nữa đó".
Trịnh Tạ Thiên bên kia nghe vậy thì cau mày, bàn tay phải đang rảnh liền bật máy tính lên gõ gõ vài chữ trên bàn phím, rồi nói với người bên kia điện thoại.
"Muốn ngủ ở phòng Cố gia hay ngủ ở biệt thự gần Cố gia?".
Cố Mộng Điệp nghe vậy thì đầu bật ra một dấu chấm hỏi.
"Là sao?".
Trịnh Tạ Thiên cũng kiên nhẫn mà giải thích cho cậu, đưa đôi mắt nhìn tin nhắn vừa hồi âm lại.
"Khuôn viên đó có một căn biệt thự đứng tên tôi".
Cố Mộng Điệp nghe vậy mắt sáng lên, đầy vẻ ngưỡng mộ mà hỏi.
"Uầy chú có phải