Trịnh Tạ Thiên: ?
Anh nhìn hai chữ tôi đói mà đầy thắc mắc, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi, đói thì ăn đi nhắn với anh làm cái gì? Đừng nói cái nghĩa đói này là muốn giết người đấy nhé?
Cố Mộng Điệp: Chính là đói! Cố gia không cho tôi ăn!
Trịnh Tạ Thiên: Thì đi ra ngoài ăn?
Cố Mộng Điệp: Không biết đường, không có tiền.
Trịnh Tạ Thiên: ...
Trịnh Tạ Thiên: Ra ngoài cổng đi, tôi đến đón cậu.
Cố Mộng Điệp tắt điện thoại đi ra ngoài khuôn viên đứng đợi người đến đón, ông chú bảo vệ lúc trước vẫn còn đứng canh gác ở trước cổng thấy cậu đi ra thì nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, ông vội vã lùi xuống cười cười lấy lòng cậu rồi chạy vào căn phòng bảo vệ.
Thấy thái độ của bảo vệ như vậy cậu cũng chẳng quan tâm lắm, đứng đợi bên ngoài tầm mười lăm phút thì chiếc xe hơi quen mắt kia từ xa đi đến.
Cố Mộng Điệp đi lại chỗ xe rồi mở cửa ra nhìn người đàn ông bên trong xe.
Trịnh Tạ Thiên vẫn như mọi khi, một thân tây trang nghiêm chỉnh toát ra mùi tổng tài bá đạo, nhưng không kém phần nghiêm nghị hung dữ của lão đại băng đảng, anh nâng mắt nhìn Cố Mộng Điệp đang thản nhiên ngồi ghế phụ.
"Chào chú".
Cố Mộng Điệp vẫn thản nhiên như xe của mình mà cài dây an toàn vào, còn tri kỉ thân thiện mà chào một tiếng với người bên cạnh.
Ghế còn chưa ngồi nóng, thì câu đầu tiên Trịnh Tạ Thiên nói ra lại chẳng liên quan gì đến câu chào hỏi kia của cậu.
"Thích mách lẻo đến vậy sao?".
"?".
Cố Mộng Điệp nghe vậy thì đầy đầu là dấu chấm hỏi, não bộ chưa theo kịp lối suy nghĩ của ông chú ba mươi tuổi này, mãi một lúc mới biết anh đang muốn nói gì, liền vào vai nhân vật chính đáng thương bị gia đình ghét bỏ nói.
"Không phải chú bảo đến Cố gia nếu chịu uất ức gì thì phải nói với chú còn gì?".
Lời nói ra như muốn tố cáo Trịnh Tạ Thiên là người cho phép trước, chứ cậu cũng chẳng muốn đâu.
Trịnh Tạ Thiên nghe vậy thì im lặng một lúc rồi thở dài nói.
"Hai từ uất ức này của tôi với cậu hình như mang ý nghĩa khác nhau thì phải".
Quả thật mạch não của cả hai không có một chút gì gọi là tâm linh tương thông.
"Ý chú muốn nói là gì?".
Cố Mộng Điệp vẫn còn đang trong vai đại thiếu gia nhà họ Cố đáng thương, giả vờ lau nước mắt vốn không tồn tại, sau lại giả vờ như hiểu ra lời nói của Trịnh Tạ Thiên thì làm một bộ mặt đau lòng, như bị ruồng bỏ.
"Chú không muốn bảo vệ cháu nữa sao?".
"...".
Trịnh Tạ Thiên nhìn cái người một câu đều là diễn kịch hai câu đều là giả vờ đáng thương hề hề, thì không khỏi mắc cười, nhìn xem đã ra dáng một tiểu bạch liên hoa có gai rồi đó.
"Dừng ngay cái vở kịch chú cháu tình thâm này đi, tôi nổi một tầng da gà rồi".
Cố Mộng Điệp bị chê diễn xuất liền trở về