Bà ta cười cười nói.
"Tao là mẹ nó, chỉ cần tao nói mày không phải con tao, đem mày đi xác nhận DNA thì chuyện mày giả mạo cũng chỉ là chuyện sớm muộn, tao không biết mày là ai vì sao lại giống Cố Mộng Diệp đến như vậy, nhưng có một điều tao chắc chắn, đó chính là linh cảm của một người mẹ không bao giờ sai".
"Bà dám chắc bà hiểu hắn ta bao nhiều phần trăm?".
Cố Mộng Điệp cắt ngang lời nói dài dòng của bà ta, ngoáy ngoáy lỗ tai khinh thường bảo.
"Suốt ngày mở miệng ra là mẹ này mẹ nọ, nhưng bà đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ chưa?".
Mộng Điền Hậu bị câu nói của cậu làm cho cứng họng, khuôn mặt sượng lại, Cố Mộng Điệp không ngại vả bà ta thêm một cú nữa.
"Bà biết hắn sợ gì thích gì không?".
Mộng Điền Hậu bị hỏi câu hỏi đơn giản như vậy nhưng bà ta lại chẳng thể trả lời một cách nhanh chóng được, bởi chính ngay cả bà ta cũng chẳng biết Cố Mộng Diệp thích gì hay ghét thứ gì.
Mộng Điền Hậu cắn chặt khớp hàm, không muốn trả lời câu hỏi của Cố Mộng Điệp nữa, bà ta ngồi dưới sàn nhà bắt đầu giả tạo khóc nức nở, gào lên.
"Cố Tam Long ông mau xuống đây, Cố Mộng Phi con mau xuống đây, mẹ có chuyện muốn nói với cả nhà!!".
Cố Mộng Điệp bị bà hét lên mà điếc cả tai, lùi ra sau vài bước thắc mắc hỏi.
"Sao thế, mẹ muốn nói cái gì nói cho tôi nghe trước có được không?".
La lối cái gì không biết, đêm hôm rồi không ngại chuyện mình đi chơi đêm bị người ta phát hiện ra sao?
Sau tiếng la lối của Mộng Điền Hậu, thì liên tiếp những ánh đèn từ cửa phòng chiếu ra ngoài, tiếng mở cửa liên tiếp vang lên phá tan sự im lặng của bóng đêm, ánh sáng từ trong phòng như được thả tự do mà tràn ra bên ngoài khiến cả ngôi nhà trong ấm áp hẳn ra, sau đó là tiếng tạch mở đèn vang lên chiếu sáng cả sảnh.
Cố Mộng Điệp bị ánh sáng làm cho chói mắt, đôi mắt vì quen với bóng tôi nên chưa thể thích ứng ngay được với ánh sáng, cậu giơ tay lên che đôi mắt lại, mà tại thời điểm này là lúc Cố Mộng Điệp không đề phòng nhất, Mộng Điền Hậu vớ lấy một đồ vật trên bàn nhân cơ hội liền lao về phía cậu.
Cố Tam Long và mọi người vừa mở cửa ra, còn chưa mở miệng mắng chửi người phía dưới ồn ào thì đã nghe thấy tiếng bốp, và tiếng rên khẽ của Cố Mộng Điệp vang lên.
Lời muốn chửi chưa kịp phát ra đã nuốt lại, đám người nhìn nhau một cái rồi vội vã chạy xuống xem đã xảy ra chuyện gì.
Cố Mộng Phi và Cố Phi Đào là người chạy xuống nhanh nhất, giây phút cả hai nhìn thấy hình ảnh dưới sảnh liền khựng lại, kinh hãi nhìn một màn phía dưới, đập vào mắt họ là