Editor: Anbel
Không cần quay đầu lại cậu cũng có thể cảm thấy được hơi lạnh phát ra từ người của Tần Việt Phương, lạnh đến nỗi người cậu muốn run lên.
Ngón tay cậu nắm chặt ga giường đến trắng bệch.
Phương Dạ Âm bất lực cười khổ — Phiền phức rồi.
Hơi thở Tần Việt Phương trầm xuống, làm người khác cơ hồ thở không nổi, sống lưng Phương Dạ Âm cũng theo hơi thở của hắn mà căng cứng lại.
Một hồi sau tiếng bước chân nặng nề rời khỏi phòng.
"Rầm" — tiếng phòng ngủ bị đóng sầm lại.
Phương Dạ Âm lúc này mới dám thả lỏng cơ thể, cậu đưa tay xoa vết bẩn bên miệng.
Chân tay khẽ chống người đứng dậy, cậu run rẩy đi vào nhà tắm.
Tần Việt Phương mắc bệnh sạch sẽ, hắn cũng mắc bệnh sạch sẽ mà.
Phòng tắm rất nhanh bị hơi sương bao phủ khắp phòng, dòng nước ấm áp làm thả lỏng dây thần kinh căng thẳng trên người.
Phương Dạ Âm nhìn về phía tấm gương lớn trong phòng tắm, trên gương mơ hồ phản chiếu hình ảnh thiếu niên gầy gò, khuôn mặt mờ nhạt nhìn không rõ.
Cậu vươn tay chùi mặt kính, trên kính hiện rõ ràng lên gương mặt trung tính tinh xảo, mái tóc đen dính chút giọt nước, từng chút một chảy theo đường cong của gò má.
Đôi môi cậu đỏ hồng cùng đôi mắt tràn ngập sương mù, ngũ quan như tranh vẽ, thân hình mảnh khảnh gầy gò, làn da vì bị hơi nước nóng bốc lên mà ửng hồng.
Thiếu niên xinh đẹp mà yếu ớt, yếu đuối không có một chút phản kháng nào.
"Trương Khởi Mộng." Phương Dạ Âm thấp giọng lẩm bẩm, "Cô thật sự là có đủ khả năng."
Hắn rơi vào trạng thái mờ mịt, vì sao hắn lại trở thành Phương Dạ Âm, vì sao lại gặp được chính mình, tựa như cố ý nguyền rủa hắn, quanh đi quẩn lại vây quanh hắn.
Tần Việt Phương trước kia cùng với Tần Việt Phương hiện tại, cả hai kẻ này gặp nhau quả thật chính là ác mộng.
Bởi vì chỉ khi đứng ở góc nhìn thứ ba mới nhìn thấy được rõ ràng chính mình vào thời trẻ ác liệt như thế nào.
Bất quá dù gì đi nữa hắn ta cũng là chính mình, ngoại trừ việc cần thiết vướng bận về thể xác, hắn đều có thể xử lý tốt những tật xấu của Tần Việt Phương, nhưng có lẽ là làm quá tốt rồi, Tần Việt Phương một chút cũng không có biểu hiện buông tha cho hắn.
Mà hiện tại, giấc mộng này bất thình lình diễn ra, đánh vỡ cục diện bế tắc gần hai năm của hắn.
Mặc kệ là đối với Tần Việt Phương hay là đối với hắn.
Tắt đi vòi sen, Phương Dạ Âm nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
Hắn thật sự cảm thấy rất mờ mịt.
Phương Dạ Âm xem như không có chuyện gì xảy ra, tắm rửa xong liền kêu dì Lưu dọn dẹp phòng, còn cậu thì đi vào phòng cho khách mà ngủ.
Ngày hôm sau cậu đi học như bình thường, giống hệt như thường lệ, không có chút khác biệt nào cả.
Tần Việt Phương cúp điện thoại của dì Lưu, vẻ mặt có chút tối lại.
"A Việt, khó lắm mới thấy cậu đến đây thì hãy thư giãn một tí đi, cậu coi mặt cậu đen như thế, mấy em gái đều bị cậu dọa chạy đi mất rồi."
Người vừa nói chuyện tên là Triệu Huyên, miệng cười nói nhìn như nhẹ nhàng tao nhã, nhưng thực tế là một tên cặn bã có vẻ ngoài hiền lành, đồng thời là người hợp tác kiêm bạn tốt của hắn.
Tần Việt Phương liếc mắt nhìn anh ta, không nói tiếng nào.
Nụ cười Triệu Tuyên nhạt đi một chút, anh ta phất tay đuổi đám phụ nữ bên người đi ra chỗ khác ngồi.
"Làm sao? Phía bên Nghiêm gia kia vẫn không chịu đồng ý à?"
Công ty của Nghiêm gia chính là nơi mà gần đây nhất mà Tần Việt Phương vẫn luôn muốn cùng hợp tác, bọn họ là người đứng đầu lĩnh lực bất động sản, một khi bọn họ đồng ý buông tay nhượng bộ, Tần thị nhất định có thể nắm bắt lấy cơ hội mà tiến lên thêm một bậc cao khác.
Thế nhưng là hết lần này đến lần khác bị ba con hổ kia xảo trá tàn nhẫn không hề nương tay, bị bọn họ cắn chặt một hồi lâu.
Nói tới chuyện này lông mày Tần Việt Phương càng nhíu chặt lại, hắn chỉ cảm thấy một hai chuyện gần đây nhất đều khiến hắn không vui.
Triệu Tuyên giỏi nhất là nhìn mặt người khác mà nói chuyện, nhìn thấy bộ dáng hắn thế này, nụ cười trên mặt anh ta trở nên có chút trêu chọc.
"Không phải chuyện công việc thì chính là chuyện trong nhà rồi?" Triệu Tuyên có chút hiếu kỳ hỏi: "Chim hoàng yến kia của nhà cậu không phải rất ngoan ngoãn nghe lời sao? Sao thế? Bị chiều hư rồi à?"
Tần Việt Phương nhếch miệng lên thành một vòng cong, dưới ánh đèn mờ ảo có thể thấy rõ nụ cười tuấn mỹ.
"Cậu ta rất thông minh."
Ngụ ý của hắn coi như hài lòng.
Triệu Tuyên hiểu rõ cười nói tiếp: "Nói mới nhớ, cậu lần này hiếm khi mà chung tình đến vậy, vật nhỏ này nuôi cũng sắp được hai năm rồi đi?"
Tần Việt Phương có chút nhíu mày, đã hai năm rồi sao, hắn trái lại không hề chú ý đến.
"Tư vị quả thật không tồi, chỉ là đôi khi có những lúc quá thông minh."
Nói tới đây ánh mắt Tần Việt Phương lại trầm xuống, mang theo một chút cảm xúc khó hiểu.
Triệu Tuyên ngẩn người, có chút dở khóc dở cười: "Vậy cậu rốt cuộc thích cậu ấy thông minh hay không thông minh hả?"