Editor: Anbel
Phúc lợi đêm giao thừa nèeee
Cô nàng có chút kinh hỉ ngẩng mặt lên, nàng cẩn thận đi tới trước mặt hai người Tần Việt Phương, lộ ra khuôn mặt trắng nõn điềm đạm đáng yêu.
Triệu Tuyên khẽ nhúc nhích đôi mắt đánh giá trên dưới cô nàng, sờ sờ cằm nói: “Bảo cậu chọn một người tương tự, cậu thật sự có thể chọn được a, A Việt à A Việt, cậu được đó nha.”
Tần Việt Phương nhướng mày liếc nhìn thiếu nữ trước mặt, trái phải trên dưới đều là bộ dạng thanh xuân 20 tuổi, đôi mắt hạnh to tròn, da thịt trắng nõn nà dưới ánh đèn tối cũng trông có vẻ tinh tế, quan trọng nhất là, dung mạo của nàng giống hệt như Phương Dạ Âm đến năm sáu phần.
Không đợi Tần Việt Phương mở miệng, Triệu Tuyên cao hứng vỗ tay nói: “Được rồi, lão Tôn, giữ cô nàng này lại.” Sau đó quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Cô tên là gì?”
Trên mặt thiếu nữ có chút không che giấu được sự vui vẻ, nở nụ cười ngọt ngào.
“Tôi tên là Diệp Mộng.”
Tần Việt Phương nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng.
Diệp Mộng bị dọa đến có chút sợ hãi giật mình, nàng nhìn về phía Triệu Tuyên người dễ nói chuyện hơn.
Triệu Tuyên càng vui vẻ hơn, đây là lần đầu tiên có cô nàng thích nhìn về phía anh trước đấy.
=))))
Anh quay sang Tần Việt Phương mở miệng nói: “Cậu xem cậu đi, gọi người ta đến còn dọa người ta nữa, em gái à đừng sợ, đến đây ngồi, ngồi ở giữa đi.”
Triệu Tuyên chỉ vào vị trí sô pha giữa hai người còn dư một khoảng trống.
Diệp Mộng thấy Tần Việt Phương không có ý từ chối, chỉ là cúi đầu nhìn ngắm ly rượu, lúc này mới dám đi sang đó ngồi.
Thái độ của Triệu Tuyên so với Tần Việt Phương còn nhiệt tình hơn, lôi kéo người hỏi đông hỏi tây.
Diệp Mộng cũng hiểu rõ, chính là người đàn ông kế bên nhìn trúng nàng, thế nhưng ngoại trừ câu đầu tiên hắn kêu nàng tới thì không nói thêm một lời nào cả, để nàng ngồi có chút ngại ngùng sợ hãi, Triệu Tuyên thay hắn đáp lời để nàng bớt lúng túng hơn.
“A Việt này, em gái người ta cũng đã tới đây ngồi rồi, cậu sao lại không nói lời nào thế.” Triệu Tuyên duỗi tay khẽ đẩy đẩy Tần Việt Phương.
Tần Việt Phương nghiêng đầu, nhìn nhìn cô nàng bên người.
Diệp Mộng bị ánh mắt lạnh băng của hắn nhìn đến cứng đờ cả người, không biết nên làm ra cái biểu tình gì, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng.
Kéo khóe miệng xong mới cảm thấy hối hận, không nghĩ tới Tần Việt Phương không có tức giận, ngược lại khóe miệng có chút cong lên, vẻ ngoài của hắn không tồi, khi cầm ly rượu dựa vào ghế ngồi nhờ vào nụ cười trên môi mà có chút tan mất khí chất lạnh lùng trên người, trông hắn cực kỳ giống công tử tao nhã cao quý trong giới xã hội thượng lưu.
“Không tồi.”
Triệu Tuyên cười tủm tỉm nói: “Hôm nay mang theo nàng đi, nếu thấy thích thì liền giữ lâu thêm hai ngày.”
Lão Tôn ngồi bên cạnh cũng liên tục phụ họa vô: “Được Tần thiếu coi trọng là phúc của cô đó tiểu Mộng, còn không biết nhanh chóng kính Tần thiếu một ly đi.”
Biểu tình cứng đờ trên mặt Diệp Mộng giảm bớt đi, nàng treo lên nụ cười vương bài ngọt ngào tươi cười, hướng Tần Việt Phương ôn nhu mà nói: “Tần thiếu, tôi kính ngài…A!”
Còn chưa dứt lời, Tần Việt Phương liền nắm chặt lấy cằm nàng, khuôn mặt vừa mới hòa tan lập tức ngưng tụ thêm một tần hàn băng mới.
Hắn dùng sức mạnh mẽ véo, Diệp Mộng có chút không chịu nổi, từ trong hốc mắt tràn ra vài giọt nước mắt.
“Tần thiếu….”
“Cô cười lên thật xấu.” Tần Việt Phương lạnh lùng nói.
“Ở cạnh tôi ít cười lại.”
Diệp Mộng sợ hãi trợn tròn mắt, nàng làm sao cũng không nghĩ tới được rằng nguyên nhân chọc cho đối phương tức giận lại là nụ cười của nàng a?
Lão Tôn ngồi bên cạnh cũng cảm thấy có chút quái dị, Diệp Mộng lớn lên có vẻ ngoài không tính là xuất sắc nhất trong đám người mới, thu hút người khác nhất cũng chỉ là ánh mắt nhu nhược đáng thương cùng với nụ cười ngọt ngào, khi nàng cười rộ lên để lộ gương mặt xinh đẹp có hai cái má lúm đồng tiền, làm người khác cảm thấy trước mắt có chút sáng ngời, như thể thay đổi thành một người khác.
Tần thiếu thế mà không thích đối phương cười… Có điều, người có tiền có quyền thế luôn luôn có một chút sở thích mới lạ.
Biểu tình trên khuôn mặt lão Tôn không thay đổi, lão cười ha ha nhắc nhở Diệp Mộng, “Tiểu Mộng à, lời mà Tần thiếu nói thì hãy ghi nhớ cho thấy tốt đấy.”
Diệp Mộng không ngừng liên tục gật đầu đáp ứng, Tần Việt Phương lúc này mới buông cằm nàng ra, híp mắt vỗ vỗ mặt nàng.
“Ngoan.”
Chỉ là sau khi vỗ xong thì vẻ mặt hắn lại lạnh xuống, chán ghét cầm khăn lên mà lau chùi bàn tay của mình.
“Nước hoa son phấn cũng ít dùng đi, bẩn chết đi được.”
Diệp Mộng che lấy cằm của mình, hai mắt đẫm lệ đáng thương, trong lòng lại buồn bực không tả nổi, đcùy là cái yêu cầu quái quỷ gì vậy trời!
Triệu Tuyên ngồi một bên xem kịch, đến cuối cùng không nhịn được mà lắc đầu, vỗ vỗ bả vai của Tần Việt Phương.
“A Việt a …”
Tần Việt Phương lạnh nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt hắn chính là muốn nói có rắm thì mau thả* (có gì thì nói mau).
Triệu Tuyên cười hắc hắc một tiếng, mang theo ngữ khí xúi giục nói với Diệp Mộng đang ngồi bên cạnh: “Hầu hạ Tần thiếu cho thật tốt đấy, nếu Tần thiếu cao hứng, cô muốn tài nguyên nào, Triệu Tuyên tôi sẽ giúp cho cô một tay.”
Ánh mắt Diệp Mộng vừa có chút buồn bực nháy mắt lóe sáng, nàng nhẹ nhàng đáp lời, sau đó cẩn thận từng li từng tí mà nhìn thoáng qua Tần Việt Phương, lần này nàng nhớ kỹ rồi, không