“Súc sinh?” Đào Thành Võ ngạc nhiên, nghĩ sao nói vậy không lựa lời, người vừa mới rời đi, sao đã quay trở lại rồi.
“Mày mày mày mày mày, mày sao còn quay lại đây?” Đào Thành Võ vừa nói ra vẻ mặt liền ảo não, xong rồi, hắn ngàn vạn đừng nghe thấy.
“Cậu vừa gọi tôi là cái gì?” Hoắc Lệ phanh một tiếng đóng cửa lại, âm thanh vang nặng tựa như cây búa, vang đến nỗi tinh thần Đào Thành Võ tán loạn.
“Có nói cái gì đâu.” Đào Thành Võ lấy lại tinh thần, kiêu ngạo quát.
“Cậu mắng tôi khắc mẫu sát phụ, là súc sinh.” Hoắc Lệ cau mày, tựa hồ bình luận như vậy làm hắn thực buồn rầu, sau đó lại nở nụ cười sâu kín, ánh mắt quét qua quét lại nhìn phòng bếp.
Cuối cùng dừng ở trên một cây gậy gỗ.
“Cậu vừa mới mắng tôi như thế, đúng không?”
Đào Thành Võ theo ánh mắt Hoắc Lệ nhìn qua, phát hiện hắn muốn cầm lấy cây gậy kia, trong lòng đột nhiên chấn động, dường như nghĩ tới em gái lúc trước cùng gã nói qua, tính cách Hoắc Lệ quỷ quyệt, âm u tàn nhẫn, người hướng hắn nói bậy đều không được chết tử tế.
Hoắc Lệ đẩy đẩy mắt kính, dây xích bạc treo trên kính giữa không trung giống như một con rắn độc phun lưỡi, tựa hồ muốn nhào qua đây.
Đào Thành Võ trời sinh đối nguy hiểm có một chút nhạy giác, nhưng đầu óc hắn kháng cự tiếp thu tin tức, không trốn đi, còn ở đây cáo mượn oai hùm (*).
(*) 狐假虎威=cáo mượn oai hùm: ví việc dựa vào thế người khác
“Mày ra khỏi đây ngay, nơi này không chào đón mày!” Đào Thành Võ ánh mắt nhìn chung quanh, thần sắc hoảng loạn, nhưng thanh âm bén nhọn la lên như sấm, giống như sợ người khác không nghe thấy.
“Lúc nãy đầu bếp cùng hầu rượu đều đi rồi, người ở phòng khách còn đang nói chuyện, cậu nói xem nếu nơi này phát sinh sự tình gì đó bọn họ có biết hay không?”
Làn da Hoắc Lệ rất trắng, xứng với ngữ điệu ôn nhu giống như khúc hát ru, rõ ràng hẳn là rất dễ dàng làm người ta tâm sinh hảo cảm, bị vẻ ngoài vô hại của hắn làm cho mê hoặc.
Nhưng Đào Thành Võ lại không cảm thấy điều đó, gã chỉ cảm thấy người này có phải bị bệnh tâm thần không, muốn ở phòng bếp mưu hại gã!!
“Đúng rồi, vừa nãy cậu không phải còn mắng tôi là ma ốm sao?”
Tầm mắt hai người đối diện.
Ánh mắt Hoắc Lệ gắt gao nhìn chằm chằm gã, tựa như con rắn độc đang nhìn một con rệp đang lâm vào nguy hiểm, ánh mắt lạnh như băng như muốn đem gã thiên đao vạn quả (*).
(*) Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh.
Trong phòng tràn ngập không khí hoảng loạn, Đào Thành Võ sợ tới mức run rẩy giống như bị lạnh, đột nhiên nắm cái chậu bên người lên ném về phía Hoắc Lệ, liều mạng chạy về phía cửa.
Hoắc Lệ bắt được tay gã, “Trốn cái gì?”
Thanh âm hắn lạnh băng không có độ ấm, như oan hồn đến từ vực sâu, quỷ hồn mông lung xuất hiện ở trước mắt gã, hết thảy những tưởng tượng khủng bố chen vào đại não gã, sợ tới mức gã hồn vía lên mây.
“Tôi… Tôi quay lại đại sảnh.” Thanh tuyến Đào Thành Võ run rẩy, hai chân run như môtơ, run run run.
“Đào Thất ở đâu?”
“Tôi làm sao biết thằng tạp chủng kia ở đâu.” Ánh mắt Đào Thành Võ liếc về hướng nào đó có tầng hầm ngầm, tiếp theo lắc đầu mạnh mẽ.
Không thể, không thể để Hoắc Lệ phát hiện Đào Thất bị gã ném vào tầng hầm ngầm, hắn sẽ giết gã!!!
Không nghĩ tới một bàn tay nắm miệng của gã, niết xương cốt kêu vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Tốt nhất là mày không biết cậu ấy ở đâu.”
“Còn có, tao chán ghét nhất người khác mắng tao là ma ốm và súc sinh.”
“Bởi vì súc sinh không phải là tao, hại chết mẫu thân không phải là tao, là tên súc sinh kia, hắn mới là súc sinh, mày sao có thể đem tao với hắn nhập lại làm một mà nói, thực ghê tởm.”
Đến gần Đào Thành Võ mới phát hiện, mắt Hoắc Lệ đen nhánh, tựa như động không đáy có thể đem người hút vào, quỷ dị âm trầm, tựa như không phải đôi mắt nhân loại.
Làn da hắn thực trắng, môi cũng rất đỏ, thực sự giống như quỷ hút máu.
Đào Thành Võ muốn