Sắc trời hết sức u ám, gió rét lạnh lẽo bay lượn qua lại trong đám người, khiến mọi người kinh ngạc thốt lên, tạo lên cảm giác sắp có một trận mưa.
Đào Thất ngồi trên xe lăn, dừng bất động ngồi dưới mái hiên trước cửa lớn, thưởng thức người đi đường vội vội vàng vàng.
Trong viện không có một cái cây, trần trụi dị thường hiu quạnh, gió Bắc cuốn qua không có vật nào che chắn, lạnh đến tận xương tủy.
“Mau nhìn kìa, người kia là người được Hoắc Lệ nhặt về đó.”
“Suỵt, đi nhanh đi nhanh.”
“Cậu ấy mặc quần áo giống như tù nhân.”
“Đừng nhìn đừng nhìn, Hoắc gia là một nơi bí ẩn.”
Người đi đường nhìn xung quanh, khẩn trương thúc giục đứa trẻ bên người, tai cậu cũng nghe thấy những lời đó.
Trên mặt Đào Thất mang nụ cười ôn hòa, chỉ cần người qua đường nhìn sang cậu liền ôn nhu hướng về bọn họ gật đầu.
“Anh trai kia dường như không có chuyện gì.”
“Đi nhanh lên.”
Nam thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, vừa có lời đồn còn truyền nhanh hơn bất cứ cái gì. Nửa tháng trước chủ nhân nhà họ Hoắc từ trước cửa lớn Đào gia nhặt về một tên què, cho người đó ăn ngon uống tốt, mọi người thổn thức khẳng định rằng người đó sẽ không sống được bao lâu.
Hoắc Lệ có tiếng xấu là một tên ma quỷ sát tinh chuyển thế, từ nhỏ đã khắc sâu vào trong lòng người Nam thành thế hệ trước, rửa cũng không sạch.
Mấy ngày trước mang theo tên què tham gia tiệc rượu Đào gia, càng làm khiếp sợ quần chúng ăn dưa ở Nam thành, Hoắc Lệ chưa bao giờ dẫn theo người tham dự yến tiệc, này rốt cuộc là tại sao.
Sau đó bọn họ đã hiểu, một tháng trước Đào gia muốn cùng Hoắc gia làm ăn, nhưng người của họ ngu ngốc dốt nát ở bến tàu làm hỏng một lô hàng mới của Hoắc gia.
Hoắc Lệ đây là dẫn người tới cửa tính sổ.
Quần chúng ăn dưa chờ Đào gia bị làm thịt, trở thành đồ ngọt trong miệng Hoắc Lệ.
Chờ và chờ.
Kết quả là tên què kia được Hoắc Lệ tự tay đẩy xe lăn đi vào đại sảnh Đào gia, lời nói nhỏ nhẹ che chở, đối xử cực kỳ ôn nhu với người đó, như được đặt lên đầu quả tim mà cưng chiều.
Chỗ nào giống một tù nhân.
Bây giờ người què này đang ngồi trước cửa sống tốt cực kỳ, mặt mày thong dong bình tĩnh, môi treo một nụ cười mỉm, trong mắt chứa gió xuân, ngược lại thật giống người được cưng chiều hết mực.
“Đào thiếu gia, chân cậu không thích hợp để bị nhiễm lạnh, xin mời về phòng.”
“Khi nào Hoắc gia trở về.” Đào Thất cũng không quay đầu lại, vẫn thẳng tắp nhìn cửa, mặc cho người qua đường nhìn cậu giống như nhìn thấy quỷ, kinh sợ chạy trốn.
“Tôi hi vọng cậu hiểu rõ, cậu đứng ở cửa sẽ mang đến lời đồn không hay cho ông chủ.”
“Hoắc gia không cho phép ta đứng ở cửa?”
Đào Thất liền đứng ở cửa để những người qua đường kia xem thật kỹ, cậu ở Hoắc gia ngốc đến tốt vô cùng, hoàn hảo không tổn hại gì.
Nếu cậu lẩn trốn, mặc cho bên ngoài nói bóng nói gió nói xấu Hoắc Lệ các kiểu, không phải là đúng theo mong muốn của một