Đêm đến hơi lạnh, bên trong phòng ánh đèn ấm áp chiếu xuống Đào Thất hiện ra ánh sáng vàng nhạt, gương mặt kia được chiếu đến mức ngày càng kiều diễm mê người, lại như nụ hoa bị nước mưa tàn phá trong cơn mưa, cành hoa nhỏ run rẩy.
Cậu nằm ở trên giường cau mày, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn, nước mắt thuận theo đôi mắt đóng chặt của cậu không ngừng chảy ra.
Không có tiếng động khóc lóc.
Tay cậu cầm lấy chăn, đầu bất an lắc trái lắc phải, dường như hãm sâu vào trong ác mộng.
“Mẹ…”
“Mẹ…”
Trong miệng cậu lẩm bẩm, nước mắt rơi như trận mưa tầm tã năm 18 tuổi, tạt vào má đau đớn không thương tiếc.
“Mẹ…”
Hoắc Lệ ngồi ở đầu giường, tay đặt ở khóe mắt Đào Thất lau cho cậu, đôi mắt bình tĩnh, không còn treo nụ cười, mà dáng vẻ bình tĩnh kiềm chế.
“Em không thích nó.”
Đặt ở trên tủ đầu giường, một món đồ sứ cổ, toàn thân trắng tinh, khiến người nhớ đến nữ nhân mặc bộ quần áo duyên dáng giản dị nhảy múa trong cung điện lạnh lẽo, giai điệu lạnh lùng trăn trở.
Nếu là tinh tế lắng nghe, có thể nghe ra mùi thơm cổ xưa thơm ngát, thanh nhã như sen, cực kỳ xinh đẹp. Là Viên Minh Viên bị đánh rơi được David từ bến tàu đem ra.
_________
Ba tiếng trước.
David tại bến tàu đã chọn đồ gốm sứ tương xứng với khí chất của Đào thiếu, ngay lập tức trở về Hoắc trạch.
Khi hắn trở lại Hoắc trạch, nhìn thấy Dĩ Đông đang chỉ huy công nhân trồng cây, hiệu suất ngược lại rất nhanh.
Hoắc Lệ tính thời gian vừa vặn, sau khi David vào cửa liền từ trong gian phòng Đào Thất đi ra lấy gốm sứ…
Trên gương mặt đó, là vẻ ôn nhu David chưa từng gặp.
“Hoắc gia, đồ vật đã đóng gói xong.” Cổ sứ này cộng thêm ba mươi sáu đồ vật Viên Minh Viên kia, vốn là muốn tặng cho người bên trên, những người đang nhìn chằm chằm vào họ gần đây.
“Dĩ Đông thật cực khổ, cậu đi giúp hắn đi.” Hoắc Lệ tiếp nhận đồ sứ cười híp mắt nói rằng.
Sau khi David vừa vào cửa liền thấy, Dĩ Đông cũng chỉ là đứng chỉ huy, không có cực khổ gì, nhưng mà hắn