Gã đeo kính ánh mắt khiếp sợ, đột nhiên đem cái ống từ khe cửa rút ra, phản ứng của anh ta dọa mũ beret run tay một chút.
Cái ống vừa được đưa vào, sao lại lấy ra?
“Bên trong có người đụng vào cái ống.” Gã đeo kính cảm thấy không thể tin được nói rằng.
“Hay là cảm giác của cậu sai rồi?”
“Chính xác trăm phần trăm, có một bàn tay chặn miệng ống, đem cái ống đẩy ra phía ngoài.”
Hai người hai mặt nhìn nhau, Đào Thất lẽ nào còn chưa ngủ? Điều này không thể nào, người bình thường mười hai giờ đã ngủ.
Đặc biệt người như Đào Thất cuộc sống bị quấy rầy quanh năm, thật vất vả đi đến một nơi ổn định, chim sẻ chiếm được chiếc giường mềm mại ấm áp tự nhiên sẽ đi ngủ sớm hơn, với lại sẽ ngủ rất an ổn.
“Tôi không tin, tôi thử lại lần nữa.” Mũ beret thần kinh không nhạy bén chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định thông suốt đến cùng, chuyện gì cũng phải tự mình thử nghiệm một lần nội tâm mới tin tưởng chân tướng sự thật.
Mũ beret từ trong tay gã đeo kính cầm lấy cái ống, cúi đầu nằm sấp xuống đem cái ống nhét vào khe cửa, chợt cái ống đột nhiên không kịp đề phòng bị người bên trong rút vào, phảng phất như đang cười nhạo y dốt nát.
Đồng tử gã đeo kính đứng bên cạnh mũ beret co rụt lại, cũng cảm thấy không thể tin được, chợt đột nhiên lầm bầm lầu bầu: “Căn cứ số liệu phản hồi suy đoán, xác suất Đào Thất ở trong phòng lấy đi ống khói là 100%.”
“Thứ nhất, dục vọng chiếm hữu của Hoắc Lệ cực cao, không cho phép người khác đụng vào đồ riêng tư của hắn, vậy nên loại bỏ bên trong có những người khác.”
“Thứ hai, Hoắc Lệ là người kiêu ngạo, sẽ không dùng loại thủ đoạn cấp thấp ở trong phòng chờ trộm mắc câu. Chỉ có thể từ một khắc người bước vào sân liền đem người đập chết, hơn nữa nếu hắn ở đây chúng ta càng không có cơ hội tới gần sân sau, cho nên loại trừ hắn đang trong phòng.”
“Thứ ba, Hoắc Lệ không thể biết đến chúng ta, sau đó cảnh báo cho Đào Thất, huống hồ hắn xem thường việc để ý sự an nguy của bản thân. Người hợp tác càng không thể đánh tiếng cho Đào Thất, làm loại hành động uổng công vô ích, hắn muốn Đào Thất rời đi, nên không thể nào bán đứng chúng ta.”
Gã đeo kính cau mày, tuy rằng hắn phân tích rõ ràng mạch lạc, vẫn không thể giải thích được tại sao Đào Thất biết bọn họ sẽ đến, hơn nữa còn có thể lập tức đưa ra hành động phản kích.
Hành vi của Đào Thất, thoát khỏi số liệu khống chế của hắn.
Nhưng mà… Gã đeo kính còn đoán được một khả năng khác, nhưng hắn từ chối nghĩ tới phương diện này, bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt của Đào Thất mười mấy năm qua cho thấy cậu ta nhu nhược, sẽ không phản kháng, ngu ngốc.
Trong lòng gã đeo kính chắc rằng tin này tuyệt đối không sai, số liệu của mình sẽ không sai, đây nhất định là bất ngờ.
Hắn lấy ra chìa khóa tự làm, trực tiếp mở cửa.
…
Trong phòng rất tối, đưa tay không thấy được năm ngón.
Lúc này, chỉ nghe “Lạch cạch” một tiếng, trong phòng sáng lên.
Nguồn sáng từ một người thiếu niên ngồi trên xe lăn, cậu mi mục như họa, khuôn mặt tinh xảo như búp bê sứ trắng.
Trên người mặc áo ngủ màu tráng sữa, khi cặp mắt ướt nhẹp kia nhìn sang, khiến người không nhịn được nghĩ một loại động vật nhỏ ngoan ngoãn trắng mịn, hoài nghi cậu là động vật nhỏ thành tinh.
Tay trái cậu cầm một cây đèn, tay phải còn cầm một nhánh ống khói màu đen, đáp án bất giác rõ ràng sáng tỏ.
“Các anh là ai?”
Giọng nói nghe cực kì hay, như một cây bông mềm