Đào Thất nghĩ đến đó trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, biểu tình này nếu Dĩ Đông thấy được không chừng sẽ kinh ngạc vạn lần, bởi vì biểu tình này giống Hoắc Lệ tới ba phần, giống bộ dáng Hoắc Lệ khi đối phó với đối thủ.
“Dĩ Đông là kẻ phản bội bán đứng Hoắc Lệ, chết không hết tội.”
Nói xong hừ lạnh một tiếng, đời trước tra được việc Dĩ Đông bán đứng hành tung Hoắc Lệ, chuyện Hoắc gia chết cũng có một tay của gã trong đó.
Đời trước Đào Thất không biết Dĩ Đông bị Hoắc Lệ đuổi đi khi nào, đời này chỉ có thể chọc giận gã, khiến gã lộ ra dấu vết sớm hơn.
Để gã làm người chăm vườn, ha.
Ở trước mặt gã tốt với Hoắc Lệ, ha.
Khiến gã không đến được phòng đấu giá, ha.
Thậm chí, Đào Thất còn chờ Dĩ Đông dùng thủ đoạn đối phó với cậu, không nghĩ tới, thế mà lại có hai người lạ tìm tới trước muốn bắt cậu đi.
Quả thực là thủ đoạn thấp kém làm người ta chết cười, nếu không phải học được một nửa thủ đoạn của Hoắc Lệ, Đào Thất chắc chắn sẽ hoài nghi việc gã là người được Hoắc Lệ đào tạo, làm việc thật là không đáng tin.
Hay là gã chỉ biết ở bên ngoài giết người, làm một con rối gỗ giật dây.
“Gã ngu xuẩn như vậy, không có người đứng sau màn bày mưu tính kế cho gã đối phó Hoắc Lệ, mình không tin.” Đào Thất nhíu chặt mày, cười ra tiếng.
“Dù sao vẫn vẫn phải bắt cả đám tiểu nhân bỉ ổi này.”
Đào Thất quay về nằm xuống giường đắp chăn lên, giơ tay sờ sờ trán, trong lòng ấm áp, trịnh trọng nói: “Anh yên tâm, lần này em sẽ đi trước anh một bước, dọn dẹp những kẻ gây bất lợi cho anh.”
Định đi tới nơi bác sĩ Mã Môn tìm hiểu bệnh tình của Hoắc Lệ, mà không có cơ hội đi. Đôi mắt Đào Thất đảo không ngừng, vắt óc nghĩ cách.
“Làm cách nào có thể đưa bác sĩ Mã Môn tới cửa, hoặc là khiến Hoắc Lệ chủ động dẫn mình đến bến tàu đánh cá, hình như Nhị Mao ở bến tàu đánh cá thì phải.”
“Mà làm sao để Nhị Mao tới tìm mình, Nhị Mao không biết mình ở Hoắc gia.” Hơn nữa cậu mà muốn ra ngoài, Hoắc Lệ nhất định không cho.
Đào Thất nghĩ nghĩ, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Một đêm say giấc.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Lệ nhẹ nhàng gọi cậu tỉnh dậy.
“A… Hoắc gia.”
“Hoắc gia, em nằm mơ.”
Đào Thất còn buồn ngủ, xoa xoa đôi mắt, dang tay ra để Hoắc Lệ ôm một cái.
“Là Hoắc gia còn sống.” Hoắc Lệ đỡ Đào Thất lên ôm vào lòng ngực, tay Đào Thất ôm hông Hoắc Lệ ngẩng đầu cọ cọ mặt hắn.
Hành động của động vật nhỏ khiến trong lòng Hoắc Lệ giật mình.
Hoắc Lệ nâng tay lên sờ sờ cái đầu nhỏ Đào Thất, “Đương nhiên là sống.”
“Hoắc gia, sau này anh đừng đến bến tàu đánh cá được không?” Tiếng nói Đào Thất mềm mại lộ ra sự cầu xin, còn có chút bi thương.
“Vì sao?”
Bến tàu là nơi xuất khẩu thương mại lớn nhất ở Nam thành, Một lượng lớn hàng hóa được nhập khẩu và xuất khẩu từ bến tàu, việc làm ăn của Hoắc gia cũng không ngoại lệ.
“Em mơ thấy, em mơ thấy anh ở bến tàu bị rất nhiều người mai phục, sau đó bị bắn vào ngực. một tháng không về nhà, để em một mình lẻ loi ở Hoắc gia. Sau đó, sau đó khi anh quay về, thân thể trở nên rất suy yếu, tiếp theo thì chết.” Đào Thất nói xong vùi đầu vào ngực đối phương, dùng sức ôm chặt hơn nữa. Lần đầu tiên Hoắc Lệ cảm thấy sức lực đối phương thì ra lớn như vậy.
“Em sợ……”
Mặc kệ là sợ thật hay sợ giả, Hoắc Lệ chỉ cảm thấy người trong ngực dường như run rẩy cả người, giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Cuối cùng, Hoắc Lệ cảm thấy trước ngực ướt một mảnh.
Cảm giác còn lạnh hơn gió rét thổi vào mùa đông, lạnh hơn cả nước biển, muốn thấm sâu vào xương. Đáng sợ hơn cơn ác mộng kinh hoàng lúc nửa đêm, làm cho người ta càng lo lắng, níu kéo trái tim hắn đau đớn vô cùng.
Đứa nhỏ chỉ vì một giấc mộng hư vô mà khóc đến như thế, sau này nên để ý cậu nhiều hơn…
Toàn tâm toàn ý quan tâm hắn, thật khiến người ta đau lòng.
Hoắc Lệ nói: “Bến tàu rất an toàn, có nhiều người trông chừng.”
Đào Thất không trả lời, chỉ là ôm chặt hơn nữa, siết Hoắc Lệ đến mức không thở nổi.
“Anh đưa Thất Thất đi xem được không? Nơi đó rất an toàn.”
Một lúc sau, một giọng nói rầu rĩ phát ra, “Được.”
“Thất Thất giỏi quá, có giấc mơ của Thất Thất anh nhất định sẽ càng thêm canh phòng nghiêm ngặt, Thất Thất chính là một tiểu thần phòng thủ.”
Trong lòng ngực truyền ra tiếng cười, Hoắc Lệ cũng cười theo.
“Hoắc gia là quỷ nịnh bợ.” Đào Thất ngẩng đầu, nước mắt trên mặt khiến cậu trông càng đáng thương hơn, như bông hồng sáng sớm vừa trải qua mưa sương, kiều diễm ướt át.
Đào Thất cảm thấy trong lòng như có con thỏ nhảy nhót, đôi mắt rụt rè bất an nhìn Hoắc Lệ, sau khi nói ra những lời vừa rồi nội tâm cậu vẫn rất sợ hãi, bởi vì hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên cậu mang theo ý xấu đùa giỡn Hoắc Lệ.
Đợi một hồi lâu, cậu nghĩ rằng Hoắc Lệ tức giận.
Hoắc Lệ lúc này mới nói: “Là anh.”
Câu nói này dường như mang đến cho Đào Thất sự trấn an to lớn, làm lòng cậu yên ổn xuống, mặt mày hớn hở.
Trấn an Đào Thất không cần phải thận trọng, không cần phải sợ hãi, ủng hộ cậu muốn làm gì thì làm, cho phép cậu to gan hơn một chút.
Ủng hộ cậu, mặc kệ cậu nói cái gì Hoắc Lệ cũng sẽ không tức giận.
Ủng hộ cậu… Hoắc Lệ thật sự rất rất cưng chiều cậu, cưng đến có thể leo lên đầu hắn làm mưa làm gió.
Trong mắt Hoắc Lệ ẩn ẩn có chút ý cười, mặt Đào Thất đỏ ửng, mất tự nhiên đâm đầu vào lồng ngực hắn.
Rất xấu hổ, Hoắc Lệ cố ý làm cậu lo lắng. Nhưng dù sao cũng phải nói, được ra bến tàu rồi.
Ăn xong bữa sáng, Hoắc Lệ mang theo Đào Thất ra cửa đến bến tàu đánh cá, vệ sĩ chỉ nhìn thấy một bóng lưng xinh đẹp từ trong phòng khách đi ra, chưa tới nháy mắt đã bị Hoắc Lệ chặn lại.
Vệ sĩ kinh hoảng vội vàng cúi đầu, chán sống à, người của Hoắc gia mà cũng dám nhìn.
Chiếc xe màu đen chạy thẳng hướng bến tàu đánh cá, phong cảnh trên đường thoảng qua như mây khói, Đào Thất mặc âu phục nhỏ màu đen, màu da trắng nõn trong suốt, lớn lên rất xinh đẹp, khiến mỗi người nhìn vào đều muốn che chở trong lòng.
Chỗ ngồi bên cạnh cậu là một cây nạng màu vàng tinh tế.
Lái xe là Hoắc Lệ, Hoắc Lệ cũng mặc bộ âu phục đen tương tự, vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn phía trước.
Đào Thất không quấy rầy đối phương, cậu biết khi đối phương lái xe sẽ không nói lời nào, hơn nữa rất nghiêm túc, tựa như một sĩ quan quân đội, vô cùng nghiêm túc.
Nhưng nghĩ như vậy, Đào Thất vẫn nhịn không được trộm liếc mắt nhìn Hoắc Lệ, bộ dáng đối phương thật sự quá đẹp trai. Ngày thường cậu chỉ thấy Hoắc Lệ dịu dàng, Hoắc Lệ nghiêm túc giống như vậy rất ít thấy.
Trên mặt Đào Thất đỏ bừng, trái tim nhỏ nhảy lên “Thịch thịch thịch”, may mắn tiếng lái xe rất lớn, bằng không nhất định Hoắc Lệ nghe được.
Khóe miệng Hoắc Lệ cong thành nụ cười, nhưng lại không nói gì, mà chỉ hết sức chuyên chú lái xe.
Chốc lát sau, tiếng đinh tai nhức óc kéo dỡ hàng kim loại nặng truyền tới, như đều đang nói với người rằng đã đến bến tàu đánh cá.
“Thất thất, tới rồi.”
Người đàn ông mắt sắc thoáng liếc thấy chiếc xe màu đen trên bãi đất bằng, lập tức rống to.
“Hoắc gia tới!”
“Đù ——”
“Các anh em lên tinh thần ngay, đừng để Hoắc gia thất vọng!”
Một đám đàn ông eo hùm lưng gấu, cầm khăn lông màu trắng xoa xoa mồ hôi trên trán, khiêng hàng hóa dày nặng trên vai.
Trên mặt mỗi người tràn đầy vẻ lao động hạnh phúc, thấy Hoắc Lệ ôm một cậu bé xinh đẹp từ trong xe ra, đôi mắt càng sáng hơn.
“Thật là một cậu bé xinh đẹp ——”
“Đẹp quá ——”