“Cái gì? Mã Môn bị Hoắc Lệ giam cầm?”
Trong một gian phòng ở quán rượu bên kia, vài người vẻ mặt nghiêm túc. Trong đó có một kẻ tay chống cằm ngồi trên ghế lắc lư, mũ beret trên đầu sắp rơi xuống và một kẻ ôm bình rượu cau mày, tuy rằng hai tư thái khác nhau nhưng lo lắng hiện lên trong ánh mắt không hề giảm đi chút nào.
Bầu không khí khẩn trương hết sức căng thẳng.
“Suyt, nhỏ giọng thôi, cẩn thận tai vách mạch rừng.” Tên ôm bình rượu cầm cái chai gõ nhẹ lên ghế ngồi của thanh niên vừa lên tiếng.
Kính mắt đẩy gọng kính, phía sau cặp kính là ánh mắt sắc lạnh, mở sổ ghi chép kiểm tra một lượt những người có mặt tại đây, trịnh trọng nói:
“Mọi chuyện thật trùng hợp, phía Cảnh sát đã điều tra nguyên nhân cái chết của Đào Thành Võ, kết quả chẳng thu được gì, sau đó Đào gia lại bị niêm phong, cuối cùng tên Dĩ Đông mang danh là kẻ phản bội bị đuổi khỏi Hoắc gia.”
Nhị Mao gật đầu ra hiệu Kính mắt tiếp tục phân tích. Khả năng điều tra tóm tắt và phân tích tình huống của tên quân sư này có thể so sánh với rađa máy móc. Tuy rằng tất cả những chuyện này Nhị Mao đều trực tiếp tham gia nhưng vẫn cần phải nghe qua báo cáo xâu chuỗi của Kính mắt, hắn ta mới lờ mờ cảm thấy có một âm mưu nào đó phía sau.
Có lúc hắn ta cho rằng tên kia quá quan trọng hóa vấn đề, nhưng cũng có lúc hắn ta phải gật đầu tâm phục, đây quả thực là một vũ khí sát thương cực mạnh, Mắt kính có cái nhìn bao quát toàn diện, tìm ra điểm đáng ngờ, có ích cho việc phản công.
“Tên kia vừa vặn xuất hiện ở quán rượu chúng ta, sau đó Hoắc Lệ mang theo Đào Thất chạm mặt lão đại ở bến tàu, lúc này Mã Môn đột nhiên biến mất. Căn cứ lời khai của người qua đường, lão ta đã leo lên một chiếc xe, nhưng lại là xe của Hoắc gia bởi vì tên lái xe chính là David.” Kính mắt lật lật sổ ghi chép trình bày lại một lượt, lại mở nắp bút viết viết gì đó.
“Toàn bộ chứng cứ này đã đủ để chứng minh Hoắc Lệ đã sớm biết được thân phận chúng ta, hơn nữa hắn ta còn đặc biệt quan sát từ xa, thậm chí buổi đấu giá vài tháng trước cũng là hắn tung ra tin tức giả, kỳ thực dùng kế điệu hổ ly sơn để dẫn dụ chúng ta ra khỏi hang ổ.”
Chú Tửu càng nghe sắc mặt càng trầm trọng, hắn nhìn Nhị Mao, mà Nhị Mao lại lắc đầu; hắn lại quay sang nhìn Tiểu Đường, phát hiện Tiểu Đường chỉ một mực ngắm Nhị Mao, căn bản không nghe vào tai điều gì.
“Chúng đang tìm lý do báo Cảnh sát để bắt giữ toàn bộ tổ chức, chẳng qua một năm trước trộm mất của chúng mấy phân tiền lẻ thôi, đúng là mấy kẻ nhà giàu ki bo ích kỷ!” Tiểu Đường thầm oán than một tiếng.
“Mẹ nó, chúng ta tính sai một bước rồi.” Chú Tửu ném chai rượu trên tay xuống đất “xoảng” một tiếng, tất cả mọi người trong phòng giật mình.
Giống như một hồi