Bến tàu đánh cá.
Bóng đêm bao phủ, đèn đường mờ mịt.
Hàng hóa đổ vỡ văng đầy mặt đất, từ xa truyền tới tiếng la hét không ngừng, xé toạc bầu trời đêm yên tĩnh.
“Dĩ Đông, sao mày dám phá hoại hàng hóa, còn bắn trọng thương các anh em!”. Phía trước một công-te-nơ hàng dài mấy mét, Dĩ Đông bị dây thừng trói chặt chân tay, một kẻ trọc đầu đứng trước mặt hắn, họng súng kề trên trán.
Kẻ cầm súng có đôi mắt trợn trừng như cá chết, trên mặt sẹo chằng chịt như kênh rạch ở Giang Châu, vừa hung ác vừa dữ dằn.
“Đang hỏi mày đấy, vì sao đả thương người? Đây đều là của cải của Hoắc gia, mày cái tên phản bội này, thứ chó má sẽ không được chết tử tế!”
Dĩ Đông khóe miệng dính máu, không nói một câu nhất mực cúi đầu, dưới ánh đèn lờ mờ ở bến tàu vẫn nhìn ra toàn thân hắn một màu máu tươi, áo ngoài đã bị lột ra, băng vải băng bó vết thương trên ngực hoàn toàn bại lộ.
“Tao đã nghe ngóng được, mày bất mãn với Hoắc gia, bắt mày trồng cây trồng hoa mày không chịu, lại không cho mày đến buổi đấu giá, cách chức quản lý của mày ở bến tàu, không cho mày nhúng tay vào việc gì quan trọng nữa!”
“Đm mày có tin lão tử một phát bắn nát sọ mày không, mày có phải là búp bê bằng bùn không hả, cái gì cũng muốn tranh muốn cướp!”
“Nếu tao không tranh cướp…tất cả sẽ mất hết!” Mí mắt Dĩ Đông giật giật, vô lực thốt ra một câu.
“Xàm chó, ai nhặt mày về từ ngã tư đường, cho mày cái ăn cái mặc, ai giúp mày báo thù, là Hoắc gia! Loại chó vô tình vô nghĩa không biết báo đáp ân huệ, để ông đây một phát tiễn mày về trời, để cho miệng chó của mày vĩnh viễn ngậm lại!”
Tên kia hùng hổ dọa dẫm nhưng cũng không nổ súng, vẫn luôn cầm súng tức giận bừng bừng đe dọa lấy mạng Dĩ Đông, ngoài miệng thật sự muốn giết nhưng lại không thật sự muốn lấy đi mạng hắn.
Lúc này, một người tên cao to lực lưỡng đi xuyên qua đám người tiến vào trong, kề sát tai của tên cầm súng nhỏ giọng nói thầm:
“Hắc ca, rất nhiều cảnh sát đột nhiên phong tỏa bến tàu bên này, người của chúng ta không ngăn cản được, còn mấy tên gián điệp đang lẩn trốn trong này đang chuẩn bị tẩu thoát.”
Hắc ca nghe đến đây liền thả Dĩ Đông ra, lớn tiếng hét lên: “Nhốt tên Dĩ Đông này vào trong hòm, quăng ra biển, hắn ta là kẻ phản bội, để hắn chết mất xác!”
Một lúc sau Dĩ Đông đã bị trói chặt nhét vào trong một cái rương gỗ, bọn chúng khiêng cái thùng ra sát vách đá, chuẩn bị ném xuống.
Mà lúc này, đang trốn trong đám đông có 2 kẻ đứng ngồi không yên, tên đeo kính mắt giơ tay cản lại hành động móc súng của một đại thúc bên cạnh.
“Đợi đã, biết đâu bọn chúng đang diễn trò!”
Chưa kịp nói xong thì rương gỗ đã bị ném tõm xuống biển, một mảnh bọt nước trắng xóa tung lên.
“Trên người hắn có vết thương hở, ném xuống biển sớm muộn cũng chết thôi!” Đại thúc thấp giọng lẩm bẩm.
“Lần này đã xác định hắn phản bội Hoắc gia, tôi đi cứu hắn, nơi này giao cho ông!” Nói dứt lời Kính mắt cầm súng dũng mãnh xuyên vào giữa đám người, nổ súng chĩa lên trời.
Thừa dịp đám người này hoảng loạn chạy tứ phía, Kính mắt nhảy thẳng xuống biển bơi về phía hòm gỗ kia.
Lúc này đột nhiên có tiếng còi hú, ngày càng tiến gần về phía bến tàu.
“Pằng, pằng pằng..”
Tiếng súng và tiếng còi cảnh sát cùng lúc vang lên tạo nên hiện trường hỗn loạn.
“Ai đang làm loạn bến tàu…”
“Cục trường Lưu tới xử lý rồi, Hắc ca đâu?”
Trên con đập ngăn nước, vài chục cảnh sát mặc quân phục cầm súng hướng về đám người đang rối ren dưới mặt đất.
“Tất cả đứng im, không được động đậy bằng không chúng tôi sẽ nổ súng!” Một cảnh sát cầm loa hô to.
Cảnh sát lập tức dồn dập bước xuống vây xung quanh đám người.
Toàn bộ nhóm người trên bờ đều đứng yên, lúc này Kính mắt ở dưới biển cũng không hiểu tại sao cảnh sát lại xuất hiện ở đây.
Nhưng mặc kệ tình hình ngàn cân treo sợi tóc, hắn vẫn cậy mở nắp hòm lôi Dĩ Đông ra, bơi về phía dưới gầm cầu gỗ trốn cảnh sát, nửa thân trên ngoi lên mặt nước, ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt hắn, cái kính không biết đã rơi đi đâu mất để lộ ra gương mặt phi thường tuấn mĩ.
“Cảm ơn cậu đã cứu tôi hai lần!” Dĩ Đông thanh âm suy yếu, giọng nói thều thào như sắp chết.
“Anh có bị điên không, vì sao lại nghĩ quẩn mà chạy ra bến tàu phá hàng của Hoắc Lệ, đến bóng Hoắc Lệ còn chưa kịp nhìn thấy đã suýt bị dìm chết rồi!” Kính mắt tức tối.
“Tôi chỉ là, không cam lòng vì sao lại bị đối xử như vậy, khụ khụ…” Dĩ Đông ho sặc sụa.
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, bây giờ mà bị phát hiện thì cả 2 tiêu đời, anh muốn chết nhưng tôi còn chưa sống đủ đâu! Tự nhiên lại bị chú Tửu gọi ra cứu người, thật đúng là ngu xuẩn IQ âm vô cực!”
Dưới biển là một quang cảnh, còn trên bờ lại là một hiện trường.
“Ai là Hắc ca?”
“Tôi đây.”
“Hắc ca, có người báo tin các người gây rối ở bến tàu, còn nổ súng giết người, có chuyện như vậy không?” Một viên cảnh sát bước ra từ trong vòng vây, quần áo hắn căng chặt không bao kín được cái bụng căng tròn như Trư Bát Giới, nhưng mặt hắn lại quắt như yêu tinh, sự tương phản cực lớn khiến ánh nhìn người xung quanh có chút quỷ dị.
“Là như này, trong nhóm chúng tôi có một kẻ phản bội, hắn tới đây trả thù buộc chúng tôi phải ra tay xử lý, chuyện này việc riêng nội bộ Hoắc gia, tự chúng tôi sẽ có an bài. Lưu Cục trưởng bày binh bố trận lớn như vậy là muốn bắt hết chúng tôi lại sao?” Hắc ca nhìn thấy cảnh sát Lưu, lời nói hòa hoãn cầu tình, dù sao cũng là người nhà nước, hung dữ gây gổ là vào trại ngay, vì không muốn gây phiền toái cho Hoắc gia nên hắn tự khắc chế chính mình một chút.
“Nhưng hình như không phải chỉ có chuyện như vậy, tôi vừa nãy ở trên kia nhìn thấy không chỉ có một người, hình như còn có người khác giơ súng nhắm vào các người.”
“Là người của tôi!” Hắc ca nói.
“Có cần giúp đỡ gì không?” Cảnh sát Lưu hỏi lại.
…
Hóa ra là bằng hữu, không phải đến bắt người.
“Không có gì, Lưu cảnh quan cứ tự nhiên!” Hắc ca gật gật đầu.
Cảnh sát Lưu lấy lòng Hoắc gia cũng không phải chuyện mới gần đây, loại chuyện này có thể coi là tranh công đi, cứ để cho hắn làm.
Hắc ca nháy mắt với một tên cao to, người kia lập tức hiểu ý, tay cầm loa rống to:
“Toàn thể thành viên đội bốc hàng tập hợp, chúng ta có kẻ trà trộn, không phải chỉ một người, các cậu nhìn kỹ anh em xung quanh, phát hiện thấy có người lạ ngay lập tức giải ra đây, mang đến trước mặt cảnh sát xử lý.”
“Rõ!”
Nhân số người trên bến tàu không nhiều lắm, vừa đúng lúc tối trời, người làm đã rời đi hết, chỉ còn mười mấy người giữ nhiệm vụ trông coi và hoàn thành nốt công việc.
Không đến năm phút sau, hai tên lạ mặt bị lôi đến trước mặt cảnh sát.
Bọn họ không có chút gì sợ hãi, lưng thẳng ngạo nghễ, đối mặt