“Dĩ Đông, nghĩ thông rồi nên quay lại sao?” Đang tiến vào Hoắc trạch chính là Dĩ Đông, hắn đã mất tích mấy ngày nay, cũng không có ai thăm dò hắn, nếu người này trở về bọn họ vẫn hoan nghênh huynh đệ.
Dĩ Đông gật đầu, đứng ở cửa sảnh lớn cùng David hàn huyên, thời gian trước hắn không lập tức quay về Hoắc gia là vì bận rộn nghe ngóng bên Sở cảnh và Chính phủ.
David cũng gật đầu, không phải phản đồ đều có thể quay về, dù sao hai người cũng là anh em ruột. Tuy nhiên loại chuyện này chỉ có thể phát sinh một lần, nếu để Hoắc gia biết được khẳng định sẽ không tha cho Dĩ Đông.
Hai người nói không lâu, David tiếp tục canh cửa mà không một chút đa nghi, Dĩ Đông vì sao lại lựa chọn quay về vào lúc nửa đêm tối trời.
Thành công lọt qua canh phòng ngoài cổng, Dĩ Đông nhanh chóng chạy về hướng hậu viện, hắn trước tiên đi tìm Mã Môn, lão ta là bác sĩ nên có thể điều chế dược phẩm, trên tay có nhiều thuốc tốt, khẳng định vẫn có thể dùng người này.
Ngày Mã Môn chuyển vào, Dĩ Đông vẫn đang ở tại Hoắc trạch nên hắn biết vị trí căn mật thất mà Mã Môn đang bị giam lỏng. Hắn ta quen đường quen lối vô cùng ung dung đi xuống tầng hầm, gõ cửa phòng Mã Môn sau đó chờ lão ta mở cửa. Tuy nhiên khi nhìn thấy bên ngoài là Dĩ Đông, lão ta nhanh chóng đóng sập cửa, tiếc là tốc độ không nhanh bằng hắn nên cánh tay bị chế trụ, Dĩ Đông lôi Mã Môn ra ngoài rít lên:
“Tôi tới cứu ông!”
“Tôi đã hợp tác với Kính mắt, tôi phải cứu các ngươi ra khỏi đây.”
“Cậu, cậu… phản bội Hoắc Lệ?”
“Đúng.”
“Vì sao?”
“Hoắc Lệ không xứng đáng để tôi đi theo.” Dĩ Đông trịnh trọng nói, hắn mấy ngày này đã suy nghĩ rất nhiều, tiếp xúc cùng đám người ở quán rượu khiến hắn nhận ra Kính Mắt mới là người hiểu rõ hắn nhất.
Những lời bọn họ nói vừa có tình vừa có lý.
Mã Môn khó hiểu nhìn Dĩ Đông, cảm thấy tên này nhất định đầu óc có vấn đề, đang êm đẹp lại muốn phản bội, có lẽ chỉ mình hắn lý giải được bản thân.
“Ông mang theo một ít axit, thuốc gây mê và thuốc xử lý vết thương hở, chúng ta cùng nhau đi tìm đám người Kính Mắt.”
Mã Môn ngoan ngoãn quay về chuẩn bị thuốc, thật ra Đào Thất đã đáp ứng sẽ thả lão ra cho nên lão không quá thiết tha đi cùng Dĩ Đông. Nhưng tên này biểu tình lạnh lùng dứt khoát, nếu không đi theo hắn chỉ sợ sẽ lập tức ăn một phát đạn vào đầu.
Người của Hoắc gia có suy nghĩ và hành động kỳ quái thế nào, người khác chắc chắn không nắm bắt nổi.
Dĩ Đông cầm thuốc đã chuẩn bị tốt, nhét vào túi áo sau đó liếc mắt ra hiệu Mã Môn theo sát phía sau. Hậu viện này thường không có vệ sĩ canh gác, mà phạm nhân bị giam giữ cũng chỉ có thể bị nhốt trong gian phòng phía sau vườn hoa kia.
Dĩ Đông cũng sợ đã có kẻ lẻn vào cứu đám người kia trước hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không ai có bản lĩnh dám đột nhập vào đây, Hoắc gia gia chủ là ai cơ chứ.
Nếu có kẻ thực sự gan lớn đến vậy, khẳng định sẽ bị Hoắc Lệ truy sát đến chân trời góc biển, ai chẳng biết mạng lưới tình báo của Hoắc gia lợi hại nhất toàn Nam thành này.
Ngay cả Kính Mắt cũng không dám mạnh miệng so bì về khoản này.
Lúc này đám người bị nhốt trong gian hình phòng kia vẫn chưa biết đang có người đến cứu bọn chúng, mà người này thậm chí còn chu đáo dẫn theo cả Mã Môn xuất hiện.
“Kính Mắt, làm thế nào để trốn thoát đây?”
“Đợi Mao Cống Hiến, hắn ta nhất định sẽ quay lại Hoắc gia tính sổ.” Kính Mắt lúc này cũng đã cùng đường, nghĩ không ra kế hoạch gì, Hoắc Lệ thật sự quá giảo hoạt.
Dĩ Đông lấy bình axit phun lên cánh cửa rỉ sắt, không tới một phút cánh cửa liền bị ăn mòn lộ ra một cái lỗ.
Đây là năng lực đáng gờm của Mã Môn, Hoắc Lệ giữ lại hắn cũng vì khả năng chế tạo thuốc này, Mã Môn nhìn hai cánh cửa bị ăn mòn cũng cảm thấy kiêu ngạo.
Tiếng động từ phía cửa khiến cho Kính Mắt chú ý, sau đó một bàn tay thò vào giật đứt ổ khóa, cửa liền mở ra.
“Rắc!” tiếng cánh cửa bị kéo mạnh, mấy ngày không gặp mặt, tên Dĩ Đông này lại đem đến cho bọn họ một kinh hỉ.
“Sao anh lại ở đây?” Tiểu Đường là người lên tiếng đâu tiên.
“Cứu các cậu.” Dĩ Đông đến gần Kính Mắt nói.
Kính Mắt kinh ngạc nhìn Dĩ Đông, hóa ra hắn thật sự phản bội Hoắc gia, vì sao? Hắn cũng biết lần này là thật, Dĩ Đông không có khả năng diễn trò hay nói dối, ánh mắt của hắn nói lên điều ấy.
“Anh có nắm chắc đường lui?”
“Các cậu quên mất vụ bắt cóc lần trước, các cậu trèo qua tường phía sau hậu viện sau đó vượt qua bãi thủy tinh hay sao?” Dĩ Đông đỡ Kính Mắt đang nằm bệt trên sàn ngồi dậy.
Kính Mắt theo bản năng đẩy tay hắn ra, đẩy gọng kính ra vẻ khinh bỉ: “Xin lỗi, tôi không thích có người chạm vào.”
Dĩ Đông cũng không để bụng, nhìn bọn họ chỉnh đốn xong xuôi liền nhấc chân rời đi, nơi này không thể ở lại lâu, sau khi trốn thoát liền nói tiếp.
Kính Mắt và Tiểu Đường nhìn nhau, theo sát phía sau Dĩ Đông. Hậu viện Hoắc gia yên tĩnh một mảnh, phía trước là một bức tường thấp dễ dàng leo qua, nhưng trước hết phải vượt qua bãi cắm thủy tinh.
Bãi thủy tinh này cũng không biết là tác phẩm của ai, đập không vỡ, rút lên cũng không đi, xem ra được chôn sâu trong lòng đất. Muốn đi lại trên bãi thủy tinh này nhất định phải đeo giày sắt mới đạp lên được.
Chỉ cần nhảy qua bức tường thấp kia là có thể thoát khỏi Hoắc gia.
Cũng không phải không nghĩ đến việc khiêng một tấm gỗ kê lên để bước qua, nhưng như vậy quá rầm rộ, chỉ cần có người đi canh phòng bên ngoài nhìn thấy một đầu tấm gỗ gác lên tường hậu viện thì kết cục thật thảm.
Từ lần trước Đào Thất suýt bị bắt cóc, Hoắc Lệ liền cho người gia cố phòng thủ lại bãi thủy tinh này, thường xuyên có vệ sĩ đi lại canh gác phía ngoài, chuyện này Kính Mắt đã nghe nói qua.
Nhưng hiện tại vì sao ngoài kia lại im ắng không một tiếng động nào như vậy?
“Mấy kẻ đi bị tôi điều đi hết rồi.” Dĩ Đông nói, hắn ta trước kia ở Hoắc gia vẫn có địa vị và tiếng nói nên lần này không khó để điều động người.
“Trong phòng tôi có ghế băng, có thể lật ngược lên thành một tấm ván dài, đặt lên bãi thủy tinh liền có thể đi qua.” Mã Môn đề nghị.
…
“Vừa nãy rời đi sao cậu không nhắc tôi mang theo?” Mã Môn nghi hoặc nhìn Dĩ Đông, phát hiện hắn ta trầm mặc không lên tiếng.
“Quên mất.” Dĩ Đông thở dài.
Dĩ Đông tên này toàn thân là ưu điểm, hóa ra cũng có lúc ngốc nghếch như vậy, Kính Mắt nghĩ thầm.
Kệ nệ khiêng vác, đám người từ phòng Mã Môn đem một chiếc ghế băng dài ra bãi thủy tinh, cẩn thận đặt tấm ván gỗ thành một lối đi trên bề mặt thủy tinh nhọn.
Bọn họ tính toán thời gian, từng bước cẩn thận dò dẫm trên tấm ván gỗ, sau đó trèo tường leo ra ngoài. Kính Mắt thành công tiếp đất, Tiểu Đường thành công tiếp đất, đến lượt Mã Môn…
“Pằng!” Một tiếng súng nổ không kịp đề phòng.
“Mã Môn!” Tiểu Đường đứng phía ngoài bờ tường nhìn thấy thân thể Mã Môn rơi thẳng xuống bãi thủy tinh phía dưới, nát bét thảm hại đến mức không dám nhìn thẳng.
Máu tươi nhuộm đỏ một khoảng, thấm xuống mặt đất phía dưới.
“Dĩ Đông cmm, muốn chết có phải không, mày trở về là muốn ăn đạn của ông đây có phải không, ông thỏa mãn mày!” Một tiếng gầm xé rách màn đêm yên tĩnh, hai thân ảnh màu đen nhanh chóng xuất hiện trên hành lang thông ra hậu viện.
“Dĩ Đông, người phản bội Hoắc gia!” Một giọng nói nghiêm túc vang lên, âm thanh lộ rõ sự phẫn nộ cùng thất vọng.
“Hắc ca, David!” Dĩ Đông quay lại, nhìn thấy hai người đang đi tới liền rút súng ngắm chuẩn về phía họ.
“Còn dám gọi anh một tiếng sao, mày là em trai anh, mà hiện tại mày đang làm gì đây? Súc sinh!” David nhướng mày hiếm khi mất bình tĩnh như vậy.
Đã từng thề sống chết bảo vệ Hoắc gia, hôm nay biến thành thứ bạch nhãn lang dám quay lại cắn chủ.
“Em đang thả bọn họ đi, bọn họ chỉ muốn báo thù mà thôi, trên thế giới này kẻ nào dám đứng lên báo thù kẻ đó mới có bản lĩnh. Em cũng từng bị thù hận giày vò, em hiểu bọn họ, em đồng cảm với bọn họ!”
“Đ* mày đầu óc có bệnh à?” Hắc ca quát.
Ngay cả David nghe xong lý do này của Dĩ Đông cũng không thể nói ra lời, cảm thấy Hắc ca nói đúng rồi, Dĩ Đông thật sự mẹ nó phát điên rồi!
“Vì yêu mà không được đáp lại nên sinh ra hận thù phải không?” David hỏi.
“Không phải.”
“Cmm chính là như vậy, mày nhìn thấy ánh mắt Hoắc gia liền chết tâm, không phải sao? Mày là thứ quỷ ích kỷ, còn không thừa nhận?” Hắc ca mất kiên nhẫn nổ súng, Dĩ Đông thân thủ nhanh nhẹn né được viên đạn.
Bọn họ đã từng thống nhất, không ai được phép phản bội Hoắc Lệ, một khi quay lưng liền trở mặt thành thù, không còn là huynh đệ nữa, hạ thủ không lưu tình!
Ba người trong lòng biết rõ, Dĩ Đông cũng biết rõ, Hắc ca sẽ nổ súng. Hai người bọn họ động đến Hoắc gia liền như động đến vảy ngược, có thể phát hỏa bạo kích. Nhưng Dĩ Đông hắn không như vậy.
Tiếng súng cũng khiến cho Đào Thất giật mình, một tiếng trước cậu từ Hình phòng bước ra, ba kẻ kia đã bị tra tấn thê thảm đến không còn hình người.
Mà giờ phút này, bên ngoài bức tường bao quanh Hoắc gia lại có tiếng người truy đuổi tới.
“Là Cảnh sát!”
“Đm, Dĩ Đông mày được lắm!”
Cảnh sát nhanh chóng bao vây liên thủ, vừa nhìn liền thấy hùng hổ không chút do dự, bọn họ trực tiếp khiêng gỗ đặt kín mặt đất cắm thủy tinh, sau đó trèo tường nhảy vào, xông thẳng về phía Hình phòng kia.
Hắc ca đưa tay ngăn cản, hung dữ nói: “Các ngươi định làm gì, là thổ phỉ hay sao, nửa đêm xông vào nhà dân, cảnh sát Lưu đâu?”
“Hắc ca, mời anh phối hợp,