“Ha ha ha, đến đến, mời Hoắc gia qua bên này.” Đào Thành Đức lau mồ hôi lạnh, làm ra động tác khom lưng mời, trong miệng cười ha ha như là thật vui khi nịnh bợ Hoắc gia, rồi lại giống như là để giảm bớt xấu hổ.
“A Võ, còn không qua đây đẩy em trai con.” Ông quay đầu đối Đào Thành Võ phía sau quát mắng, duy trì bộ mặt vừa mất trước mặt Hoắc gia.
“Không muốn.” Tâm Đào Thành Võ cũng lớn, không cho cha gã bậc thang để xuống, dưới ánh mắt lạnh lẽo của ông, bắt tay ôm gáy huýt sáo đi về phía ban công.
Thích nịnh bợ thì có liên quan cái rắm gì đến gã, gã cũng không phải doanh nhân.
Hơn nữa kêu gã đi đẩy cái đồ bụi đời kia, gã sẽ không khống chế được muốn lấy chân đá chết nó.
“Để con.” Đào Thành Chanh đeo lên nụ cười sáng lạn hướng người cha đưa mắt ra hiệu.
“Em trai, em đã đi đâu vậy? Làm chân bị thương đến nỗi phải ngồi xe lăn, đi đi đi ba anh chị em chúng ta ra ban công tụ họp.”
“Cảm ơn Hoắc gia, cảm ơn ngài đã đưa em trai tôi trở về, cảm ơn ngài.” Đào Thành Chanh thanh âm ngọt ngào như chim hoàng oanh, đặc biệt là khi kêu tên Hoắc gia, kêu đến ngọt ngào, Đào Thất cảm giác cậu bị ngọt đến nỗi sắp bị bệnh tiểu đường.
Đào Thất giơ tay ngăn cản ánh mắt của cô, “Chị à, các người nhất định phải cảm ơn Hoắc gia thật tốt, nếu không có anh ấy em sẽ tàn tật cả đời.
Đào Thành Chanh gật đầu, ánh mắt quét một lần nữa trên người Hoắc Lệ, môi cong lên một nụ tươi cười thẹn thùng, từ bên người Hoắc Lệ đẩy Đào Thất đi.
“Đi đi, thật lâu rồi không thấy người nhà chắc em rất nhớ bọn họ.” Hoắc Lệ xoa đầu Đào Thất một phen, giọng nói ôn nhu phảng phất như hóa thành bông vải, ấm áp tràn vào tim của cậu, trêu chọc trái tim.
Hai người nhìn nhau cười, trong ánh mắt giao lưu vô số ngôn ngữ.
Loại ăn ý quen thuộc giữa hai người bọn họ, miệng Đào Thành Chanh há to, giây tiếp theo liền đóng lại, nhưng khóe miệng run rẩy vẫn bán đứng tâm trạng kích động của cô giờ phút này.
“Ha ha ha ha Thất Thất thật có phúc khí, ha ha ha, A Chanh còn không mau mang em trai đi đi.” Đào Thành Đức cười gượng, cũng không biết là sợ cái gì.
Người phụ nữ trong phòng khách nhìn Hoắc Lệ mỉm cười, khiếp sợ đánh đổ champagne trong tay, người hầu nam còn đụng và phải người khác.
Hoắc gia không hổ là đệ nhất mỹ nam Nam thành, con ngươi lúc này hiện lên ý cười phát ra trăm vẻ đẹp (*), chàng trai trắng trẻo nhẹ nhàng a.
(*) 这回眸一笑百媚生: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: nghĩa là liếc mắt nhìn lại , nở một nụ cười , trăm vẻ đẹp phát sinh.
Tiểu công tử Đào gia này rất có phúc, ra cửa một chuyến cũng có thể đụng phải Hoắc gia, lại còn được hắn coi trọng.
Thật làm người hâm mộ ghen tị, nếu bản thân mình được đối đãi ôn nhu như vậy thì thật tốt, người phụ nữ sờ cằm lưu luyến ở trên người Đào Thất.
Mà ánh mắt các nam nhân cũng hiện vẻ sùng bái, đây là Hoắc Lệ đó, tự dùng năng lực bản thân mình gây dựng Hoắc gia, tính cách còn bình dị gần gũi lại ôn nhu, thật là hoàn mỹ.
Chỉ có một ít đối thủ ở xã hội thượng lưu từng gặp qua thủ đoạn tàn nhẫn của Hoắc Lệ, sắc mặt tái nhợt cúi đầu, yên lặng rời khỏi bữa tiệc, đám hoa si cùng ngốc tử này, chỉ mong các người đừng đối đầu với Hoắc gia.
Nếu biết Hoắc Lệ sẽ đến, đánh chết bọn họ cũng không muốn gặp phải vị sát thần này.
Trong ánh mắt hiện lên màu sắc khác nhau của đám người người, Đào Thất cùng Đào Thành Chanh rời khỏi phòng khách, một đám người xã hội thượng lưu tiếp tục nói chuyện.
Gió lạnh thổi qua, quẹo rồi đi thẳng rồi lại quẹo ở chỗ rẽ, Đào Thất nhận ra rằng, đây chính là đường đi đến phòng bếp.
“Mày, còn dám trở về, mày không sợ bị Đào Thành Võ đánh chết?”
“Mạng lớn ghê, bội phục bội phục.”
“Chúng ta là chị em đấy.” Đào Thất nói.
“Đừng đừng, tao chỉ có một anh trai nóng tính, không có em trai.”
Đào Thất mỉm cười, tay đặt trên ghế run rẩy, cậu đã làm gì sai? Người sai không phải là cha sao, vì cái gì không quản cho tốt nửa thân dưới, sinh ra đồ vật không ai muốn như cậu.
“Này, mày với Hoắc Lệ quen nhau như thế nào?”
“Hắn cứu tôi trong mưa, ở trước cửa lớn nhà chúng ta.”
Động tác Đào Thành Chanh ngừng một lát, Hoắc Lệ chẳng lẽ đã biết Đào Thất là bị bọn họ ném ra khỏi Đào gia, xong đời, vừa mới nãy còn muốn gả cho hắn.
“Mày cùng mẹ mày mạng tốt giống nhau, học được cách chèo lên người giàu có.” Đào Thành Chanh bám vào người Đào Thất ghé đến bên