Tôi bị lạnh mà tỉnh, theo bản năng muốn kéo chăn bên cạnh qua đắp lên, nhưng sờ thế nào cũng không thấy.
Từ nhỏ tư thế ngủ của tôi rất ngoan, mẹ tôi luôn nói lúc tôi ngủ tựa như một con dê ngoan ngoãn, không hề nhúc nhích, không phải lo lắng gì. Theo lý mà nói, xoay người thế nào đi chăng nữa, chăn cũng sẽ không bị đá rơi xuống đất mới đúng.
Cảm thấy không thích hợp, tôi dần tỉnh táo lại, muốn dậy xem rốt cuộc là thế nào, nhưng lại phát hiện cơ thể rất nặng, trong đầu xuất hiện cảm giác choáng váng mãnh liệt, đợt này nối tiếp đợt khác, hai mắt nổ tung như pháo hoa rồi tàn đi thành một tấm màn màu đen che kín tầm mắt. Một lúc lâu sau, màu đen dày đặc này mới hoàn toàn biến mất.
Tôi quan sát xung quanh.
Rõ ràng nơi này không phải phòng của tôi. Nơi này dơ bẩn, lạnh lẽo, trong không khí tràn ngập một mùi say, vô cớ khiến người ta phiền muộn.
Có hai người nằm song song trên chiếc giường cứng trước mặt tôi, chắc là đã phát hiện động tác của tôi, người nằm ngoài trở mình đối mặt với tôi.
Người đó rất gầy, xương gò má cao, hốc mắt sâu hoắm, tôi cực kỳ nghi ngờ liệu chúng có thể bao lấy hai tròng mắt ứ máu của người đàn ông đó hay không. Bàn tay nhăn nheo xiêu vẹo cầm một tẩu hút thuốc phiện, thỉnh thoảng đưa đến bên miệng.
Ông ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chậm rãi hít làn khói vào bên trong thân thể khô quắt, lại thở ra từ miệng và mũi. Làm xong tất cả, ông ta mới xoay tròng mắt, hai con ngươi mở lớn, nhìn thẳng vào tôi, “Bình Nhi, đi, ra ngoài hỏi xin người ta ít tiền.”
Giọng nói khô khốc khàn khàn, làm tôi nhớ đến chiếc ghế trúc cũ mà mấy người già hay ngồi ở nông thôn, kẽo kẹt kẽo kẹt, dương như ngay lập tức sẽ hỏng, biến thành một đống gỗ bỏ đi.
Tôi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, quên đáp lời.
Người nọ thấy tôi không phản ứng, nâng mí mắt, hít một ngụm khói, giơ tẩu hút thuốc phiện trong tay lên, làm bộ muốn dùng nó đánh tôi.
Tôi lập tức lấy lại tinh thần, dùng cả tay và chân giãy giụa bò lên khỏi mặt đất, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi nhà.
Tôi không biết rõ phương hướng, chỉ vội vàng chạy. Chạy qua màn sương trắng, chạy qua từng con hẻm nhỏ chật ních, trên đường gặp phải vài gương mặt không quen biết đang gân cổ lên gọi tôi là Bình Nhi. Họ liều mạng vẫy tay bảo tôi dừng lại, nhưng bản năng tìm kiếm sự sống nói cho tôi rằng không thể dừng lại. Vì vậy tôi không dừng.
Cứ thế, tôi chạy ra khỏi túp lều kia. Dường như đã qua thật lâu, cho đến khi nghe thấy âm thanh ầm ĩ truyền đến cách đó không xa, tôi mới cảm thấy yên tâm, lảo đảo ngã xuống ven tường.
Tôi ngẩng đầu lên thở mạnh, làn da đỏ ửng vì vận động quá mức, nhưng sự sung sướng khi thành công trốn thoát khiến tôi thả lỏng một chút. Tôi bắt đầu đánh giá thế giới tôi đang ở, và cả bản thân